“Tiểu Cường, Tiểu Cường……….”
Trời sụp đất nứt, là ai dám đem ta từ trong giấc ngủ đánh thức, là ai gào khóc thảm thiết như vậy?
“Gọi hồn a…………”
Ta còn chưa ngủ no mắt đâu, ánh mắt híp mị miễn cưởng mở lên nửa chừng.
“Nếu không rời giường sẽ đi làm muộn đó!” Hầu Tử Tề quát bên giường ta.
“Đi làm cái gì……….. Chính ngươi tự đi đi, làm tốt, huynh đệ……..” Ta hướng gã phất tay, lật người tiếp tục ngủ.
“Tiểu Cường, ngươi thật sự không đi làm? Nếu còn muộn nữa, tiền thưởng tháng này liền bay….”
“Ngươi đi đi, ta chính mình sẽ nói với Khuất Viễn Lăng…….. Ngươi đừng quan tâm……..”
Đại khái cho là ta được Khuất Viễn Lăng an bài làm chuyện khác, Hầu Tử Tề không còn thúc giục ta, lao ra khỏi cửa. Ta cuộn mình trong chăn ấm, ngáp một cái tiếp tục mộng đẹp.
Bị sa thải là chuyện khẳng định. Trước đầu một đao, sau lưng cũng một đao, quản nó trước sau, ăn no ngủ kỹ trước rồi tính.
Đang lúc mơ mơ màng màng, nướng tới khét lẹt thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, ta từ trong ổ chăn vươn tay ra lấy di động để đầu giường, “A lô?”
“Trác Cường, ngươi đang ở đâu?”
Ta giật nảy mình, mạnh ngồi dậy, “Giám đốc?”
“Ngươi người đâu?” Khuất Viễn Lăng khẩu khí nghe thật không tốt, “Chúng ta cùng Đồng Hân Dụ hẹn mười giờ gặp mặt, hiện tại là chín giờ năm mươi phút. Nếu trong mười phút nữa ngươi không có mặt tại khách sạn, ngươi tự biết hậu quả là cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-nhuong-ta-thuong/2545478/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.