Chân Nam Nhân thích ý mà thỏa mãn từ trong giấc mộng tỉnh lại bên ngoài đã là màn đêm buông xuống, trong phòng làm việc to như vậy cũng chỉ có 1 cái đèn trên bàn làm việc sáng, cả gian phòng lộ ra vẻ trống trải như vậy.
“Ồ! Cô đã tỉnh?”
Chân Nam Nhân trong lúc lơ đãng phát ra tiếng động rất nhỏ làm Từ Tri Lễ ngẩng đầu lên.
“Ách…vâng” Chân Nam Nhân đột nhiên có chút ngượng ngùng đành phải gãi gãi đầu của mình, vẻ mặt lúng túng cười.
“Tôi thật bội phục cô, ăn một bữa cơm cũng có thể ngủ lại ngủ suốt một buổi chiều, Chân Nam Nhân tiểu thư xin hỏi món nợ này chúng ta phải tính thế nào đây? Ngay tại ngày đầu tiên thực tập cô liền phạm vào loại sai lầm này?” Từ Tri Lễ buông xuống tay đnag làm việc đứng dậy mở ra đèn trong phòng làm việc nháy mắt cả gian phòng sáng trưng, ngọn đèn chói mắt chọc cho Chân Nam Nhân một hồi hoa mắt.
“Lão Đại à tôi sai rồi! ” Chân Nam Nhân hận không thể lập tức ôm lấy chân Từ Tri Lễ rơi 1 tá nước mắt hướng hắn cầu xin tha thứ.
“Cô sai ở đâu?” Từ Tri Lễ không có hảo ý nhìn xuống nàng.
“Ách…” Chân Nam Nhân thật nhanh đại não tổ chức được ngôn ngữ
“Thứ nhất tôi không nên ngủ trong giờ làm việc, thứ hai cho dù có ngủ cũng không được ngủ trong phòng làm việc của ông chủ.”
“Chỉ có vậy thôi?” Từ Tri Lễ nhàn nhã ngồi ở cái ghế lúc nãy Chân Nam Nhân ngủ qua, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-em-sai-roi/2855437/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.