Ánh nắng đón chào một ngày mới, Chân Nam Nhân ôm một cái hòm đồ đi tới điểm chờ xe bus. Nhìn bóng dáng xe công cộng qua lại, gió xung quanh thổi tới, Chân Nam Nhân cảm thấy mình như “ tráng sĩ ra đi không trở về”, hít 1 hơi dài nhìn lung tung. Nàng lại thất nghiệp!
Nó cứ như là chuyện bi thảm xa xa của ngày hôm qua nhưng không chỉ có vậy bởi vì thất nghiệp – tiền thuê nhà tháng này sẽ không có mà trả, bởi vì thất nghiệp – cái máy chơi game mơ ước sẽ không có, Chân Nam Nhân hiện tại chỉ muốn tìm cái tường đâm đầu vào mà tự sát thôi! Vốn là do muốn mình ở lại thành phố B công tác vì thế mà thiếu chút nữa bị mẹ đoạn tuyệt quan hệ, nếu không phải mình vỗ ngực bảo đảm con trong vòng một năm nhất định vững chân trụ được ở thành phố B tuyệt đối sẽ không về nhà xin 1 nhân dân tệ nào! Và đương nhiên bị mẹ không thương tiếc, chớp nhoáng bị đá ra khỏi cửa.
Nhưng khi nhìn xem hiện tại …. Thôi… ngay cả chính nàng cũng không có mặt mũi mà nhớ lại nữa ~. ~
Đang khi Chân Nam Nhân trong thời điểm đau buồn, hít hơi thỏ dài nhìn phía trước mông lung, cố lắc đầu quên chuyện cũ, ôm đồ đạc. Trong lòng lại thở dài, Chân Nam Nhân ài! ~ thôi, hiện những thứ này còn có thể dùng được nữa không? hay là nghĩ lại làm sao tìm được công tác tiếp theo để không bị chết nơi xứ người.
Chân Nam Nhân đợi nửa ngày đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ban-em-sai-roi/2855418/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.