Mọi chuyện diễn ra cho đến bây giờ cô cứ ngỡ như là mơ vậy. Chỉ chưa đến ba năm ngắn ngủi, cuộc đời cô cứ như đã đi qua và trải qua hết những thăng trầm của đời người vậy.
Đoạn Thanh Vy đến phút này chẳng mong cầu điều gì quá to tát. Cô muốn kết thúc tất cả rồi. Dù kết quả sẽ không thật sự như cô mong muốn cũng không sao.
Cô còn trẻ, còn tương lai phía trước, cô muốn nắm giữ và tận hưởng hạnh phúc thuộc về riêng mình. Không muốn cả thanh xuân của mình chỉ để dành theo đuổi thù hận. Như thế sẽ thật mệt mỏi. Thù hận làm lu mờ tương lai, làm con người ta chìm trong đau khổ, mà không hề biết rằng, xung quanh vẫn còn rất nhiều điều khiến ta hạnh phúc.
Sáng hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra không khác gì mọi ngày. Thế giới này chẳng vì nỗi buồn của riêng ai mà ngừng quay. Con người cũng chẳng thể vì nỗi đau mà quên luôn cả việc thở. Dù ra sao, dù thế nào, dẫu cay đắng vẫn cứ phải sống tiếp.
Đoạn Thành Vinh đến công ty với tâm trạng mệt mỏi. Sau vụ việc và cú sốc về đứa con gái của mình, gần như tâm trạng ông ta suy sụp rất nhiều.
Đầu giờ chiều, trợ lý của ông ta hốt hoảng chạy vào phòng. Thậm chí còn quên cả gõ cửa. Hắn lắp bắp không thành tiếng.
- Phó... Phó... Tổng giám đốc.
Ông ta nhíu mày, vẻ không hài lòng trước sự hấp tấp và thiếu chuyên nghiệp của trợ lý mình.
- Việc gì mà hấp tấp như vậy, có còn tác phong khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994966/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.