Ở Đoạn thị, hôm nay lại là một ngày chẳng khác gì mọi ngày. Vẫn guồng quay công việc, vẫn việc ai nấy làm. Có chăng khác ở chỗ, con người nhìn nhau đã giảm phần thiện cảm đi rất nhiều.
Đoạn Hiểu Linh thấy Đoạn Thanh Vy đến công ty làm vào đầu giờ chiều. Cô ả nối máy vào số máy nội bộ của phòng kinh doanh.
- Trưởng phòng Đoạn, qua phòng giám đốc ngây bây giờ, tôi có việc cần trao đổi.
Không cần chờ cô có đồng ý hay không, đầu dây bên kia cô ả đã cúp máy. Tia lưng trên chiếc ghế xoay, ả nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hả hê khi đạp được người khác dưới gót của mình.
Đoạn Thanh Vy sau khi cúp máy, khoẻ miệng lại treo lên một nụ cười mỉa mai. Cô thầm nghĩ " Xem ra là thật sự rất nóng lòng".
Cũng phía thôi, bản thân cô là người bị hại, cô còn chưa kiếm ả đòi công lý, ả đã nóng ruột đến mức tự tìm đến cô.
Không phải cô xem thường ả, nhưng mà con người, ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không kiểm soát được, thì làm sao làm được việc lớn. Chỉ sợ bản thân còn chưa làm gì, thì đối phương đã nắm rõ trong bàn tay.
Đoạn Thanh Vy cũng không vội vàng gì, cứ từ từ thong thả bày ra bộ mặt người bị hại, bước đến phòng giám đốc. Những thủ tục thông thường đều không thể bỏ qua. Cô đưa tay lên gõ cửa. Phía bên trong đã nhanh chóng có người đáp lại.
" Vào đi"
Cô đẩy cửa đi vào. Đoạn Hiểu Linh ngồi trên chiếc ghế xoay đang thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-nu-cuong-cua-tong-tai/994929/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.