Hiên Viên Chiếu tiễn bước Hiên Viên Dã, thầm nghĩ tiểu tử này quả thực so với mình năm năm trước không có gì khác nhau. Hắn lắc đầu cười cười: Cũng không biết lúc nào tên tiểu tử đó có thể gặp được một người lợi hại đến quản giáo hắn, cũng giống như mình đã gặp được Ly Lạc.
Nhắc tới Ly Lạc, lòng hắn tự nhiên mềm lại, thậm chí cả quãng thời gian quỳ ván giặt cũng trở nên tốt đẹp. Ánh mắt hắn rơi vào tấm ván giặt ở đầu giường, bước tới nâng nó lên nhẹ nhàng vuốt ve, cười khổ nói: “Huynh đệ a huynh đệ, thời gian ngươi cùng ta ở bên nhau cũng coi như không ít, ai, mấy ngày nay Ly Lạc không có ở đây, không có ta ở bên ngươi, có thấy tịch mịch không? Nhưng không có Ly Lạc, ta quỳ ngươi làm gì? Không phải tự mình đi chịu tội sao? Nếu bây giờ Ly Lạc xuất hiện trước mặt ta, cả đêm nay ta quỳ ngươi cũng được.” [bị vợ cho quỳ ván giặc tới nổi ghiền thì thật ko thể chịu nổi rùi]
Hắn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, giống như tiếng ngói vỡ trên đầu.
Hiên Viên Chiếu lúc này không còn là tên tiểu tử năm năm trước, trong lòng cả kinh, liền phi thân ra ngoài, không chờ chân chạm mặt đất, dùng khinh công bay lên mái nhà.
Nhìn chung quanh không có vết chân người, hắn hừ một tiếng: “Giỏi thay cho hắn, đã thoát được rồi.” Nói xong ngồi xổm người xuống xem mái ngói, chỉ thấy quả nhiên bị vỡ một khối, bên cạnh có vết máu đỏ sậm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-no/1944616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.