Thời gian trôi đi như hành vân lưu thủy, trong nháy mắt đã tới tháng tư ngày mười sáu. Vừa sáng tinh mơ, Bình vương phủ giăng đèn kết hoa bắt đầu nghênh đón từng nhóm từng nhóm khách nhân. Ngay cả Hiên Viên Thanh cũng không thèm để ý đến Dịch Tà Chi ở Đại Danh quốc đang la hét đòi san bằng biên ải để bắt giữ mình mà vội an bài ổn thỏa hết thảy rồi trở về.
Gần đến buổi trưa, đột nhiên từ cuối phố xuất hiện vài trăm thái giám đứng hầu hai bên đường. Tất cả mọi người liền minh bạch, đây là hoàng đế muốn ngự giá thân chinh tới, từ đó có thể thấy rõ sự sủng hạnh với Bình vương phủ.
Hiên Viên Thanh cùng Bình Vương gia và Hiên Viên Chiếu sớm đã đứng ở trước đại môn. Trong phút chốc, một cỗ long kiệu hoa lệ chậm rãi tiến tới cửa. Hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn, cao quý bất phàm được thiếp thân thái giám dìu đỡ hạ bước xuống long kiệu, nhìn thấy Hiên Viên Thanh, liền cười nói: “Cám ơn trời đất. Trước đây trẫm nghe nói cái tên Dịch Tà Chi kia muốn dốc toàn quân đi bắt ái khanh, vốn có chút lo lắng, hiện giờ ái khanh mạnh khỏe, vậy là trẫm yên tâm rồi.”
Mặt Hiên Viên Thanh đỏ lên, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên nói: “Tên Dịch Tà Chi kia muốn xâm chiếm đất đai Lộc quốc, bắt giữ kẻ bề tôi, chỉ sợ không có bản lãnh lớn như vậy. Hoàng thượng cứ yên tâm, chờ đến cuối mùa xuân, thần sẽ mang đại quân quét sạch thảo nguyên Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-no/1944607/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.