Chương trước
Chương sau
Xung quanh vẫn đông nghìn nghịt, ống kính camera không ngừng chớp tắt, chưa từng có hoạt động nào long trọng như vậy, lại thêm gần đây chuyện của đại nhân vật bị vạch, nên càng là tiêu đề của truyền thông.
Hai người mới vừa rồi còn đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, bây giờ lập tức đứng thẳng, cùng nhau đi vào cửa chính. Ống kính cũng không có chụp hai người, đối với sự xuất hiện của hai người rất là thờ ờ.
“Kỳ lạ, không phải nói tổng giám đốc Lăng Phỉ hôm nay trở về sao?”
“Đúng vậy đó, vũ hội cũng sắp bắt đầu rồi, sao vẫn chưa thấy tổng giám đốc Lăng Phỉ.” Các phóng viên bắt đầu nghị luận ầm ĩ, hiện tại xuất hiện trên thảm đỏ đều là những tiểu nhân vật, hoàn toàn không thể là đề tài nóng của truyền thông được.
Tam đội trưởng theo bản năng nhìn thiệp mời trong tay, hai chữ ' Lăng Phỉ ' rất to, nhìn rất dễ thấy. Tam đội trưởng không biết, phó khoa trưởng Hàn Hương lại quen biết với một nhân vật lớn như vậy.
Gia tộc lớn, nhà từ thiện, là một nữ nhân kiêu ngạo của Thiên Đường thị. Chỉ là, Tam đội trưởng không xác định, cô có thể dùng thân phận của đại nhân vật này vào được hay không?
Rất nhanh, hai người đi vào tới cửa, Tam đội trưởng đưa ra thiệp mời của ' Lăng Phỉ '.
Hai mắt của cảnh vệ bổng nhiên thâm trầm, biểu tình nghiêm nghị, khi hắn nhìn Tam đội trưởng, rõ ràng là thấy thất vọng, nhưng vẫn lễ phép nói: “Ngài là tiểu thư Lăng Phỉ?”
Tam đội trưởng sững sờ, tùy ý gật đầu, cảnh vệ lập tức dẫn Tam đội trưởng một vào bằng cửa VIP.
Phương Nhan không có cách nào nhìn tiếp nữa, nàng nhìn thấy biểu tình của cảnh vệ khi nhìn thấy nàng, hắn bị giật mình.
Phương Nhan không được đi vào bằng cửa VIP, mà là đi vào lối thông thường, muốn đi tới chỗ được thiết kế cao nhất để có thể dễ dàng quan sát.
Nhưng đại nhân vật căn bản không ý thức được, loại thiết kế này cũng không thể tra được cái gì, chỉ cần nhắm vào các địa điểm quan trọng lắp đặt thiết bị giám sát, thì có thể dễ dàng quan sát nhiều hơn.
Phương Nhan bước lên cầu thang động tác vụng về, rất là mất sức, lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, nam nhân đứng đó biểu tình cũng không sung sướng gì, hắn bị thiết bị quét qua người đã lâu rồi.
“Xin lấy thiệt mời ra.” Sau khi xét duyệt thông qua, cảnh vệ bắt đầu hỏi thiệp mời của Phương Nhan.
Phương Nhan móc thiệp mời ra, cảnh vệ lại lần nữa quét thiệp mời, xác định không có vấn đề, lại hướng dẫn Phương Nhan đến một chỗ khác, tiến hành các kiểm tra khác.
Quá trình tới tới lui lui, vậy mà mất hơn mười mấy phút. Khi Phương Nhan có thể vào được bên trong thì thấy Tam đội trưởng đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, thưởng thức ly rượu đỏ trong tay.
Vừa nhìn thấy Phương Nhan, hai mắt Tam đội trưởng chiếu lấp lánh. Phương Nhan nhìn Tam đội trưởng gật đầu, cũng không có đi qua chỗ của Tam đội trưởng, mà đi tới một chỗ khác, cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Phương Nhan cần tìm ra sát thủ Bạch trong đám đông này, mà bây giờ nàng cũng đang dùng phương pháp giống như sát thủ Bạch.
Phương Nhan dịch dung, che dấu thân phận sự thật của mình, để nàng có trà trộn vào đám đông mà không bị chú ý, cho nên, nhân vật mà nàng dịch dung chỉ là một tiểu nhân vật.
Chí ít, so với những nhân vật danh tiếng đồn xa, thì người này chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, đồng thời, coi như dịch dung thành tiểu nhân vật như vậy, nhưng tiểu nhân vật này cùng với đại nhân vật có quen biết.
Có thể là thủ hạ của đại nhân vật, cũng có thể là người được đại nhân vật coi trọng, chỉ có những người này, sát thủ Bạch mới có thể tiến hành tâm lý ám chỉ một cách thuận lợi.
Phương Nhan quan sát xung quanh, tiếp tục dùng góc độ của sát thủ Bạch mà suy nghĩ.
'Để hiểu rõ tình huống của đại nhân vật, tôi cần phải tiến hành quan sát thật lâu, cho nên tải những video kia lên mạng, chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi, để cho tôi có hiểu điều tra rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của đại nhân vật, cùng những người xung quanh hắn. Phải biết rõ, tôi mới có thể lợi dụng nhược điểm để thôi miên ám chỉ. Sau nhiều ngày, phát hiện được mấy người:
1. Con gái của đại nhân vật, nhưng tình cảm cha con của hai người này cũng không được tốt.
2. Thủ hạ của đại nhân vật, là thân tín của hắn, đã đi theo hắn ba bốn mươi năm, thậm chí còn từng vì hắn mà bị thương.
3. Bạn hợp tác làm ăn của đại nhân vật, chỉ cần đại nhân vật xảy ra một chuyện, nhất định sẽ tới hỗ trợ cho hắn.
Đây là kết quả mà Phương Nhan đã điều tra được, nàng tin tưởng, sát thủ Bạch cũng đã nắm rõ được những chuyện này giống như nàng, nàng đã đem tư liệu của những người này nhớ rõ trong đầu, hiện tại, nàng muốn tiếp xúc với những người này để có thể tiến hành bước tiếp theo.
Thân tính và bạn hợp tác của đại nhân vật thì rất là bình thương, Phương Nhan muốn tiếp xúc với nữ nhi của đại nhân vật, hy vọng có thể thông qua người này có được bước đột phá.
“Xin hỏi, ngài là XXX sao? Nghe danh đã lâu.” Phương Nhan trực tiếp dùng cách ghê tởm này để bắt chuyện, đạt được biểu tình ghét bỏ của con gái đại nhân vật.
Không chỉ có một mình Phương Nhan, hầu như tất cả những người tới bắt chuyện đều bị nữ nhân này trừng mắt.
Phương Nhan biết, quan hệ của đại nhân vật và con gái hắn rất tệ, nói không chừng đã đạt đến trình độ ghét bỏ lẫn nhau. Nhưng dù sao hai người cũng là cùng huyết thống, mặc dù nữ nhân này không tình nguyện, lại không thể không xuất hiện ở vũ hội này.
Có thể vì quan hệ với đại nhân vật nên nữ nhân mới chọn thi trường cảnh sát, đồng thời còn viết rất nhiều luận văn. Mặc dù thành tích cũng bình thường, bất quá, phẩm chất của nữ nhân này hoàn toàn khác với người cha đại nhân vật của mình.
Phương Nhan biết luận văn của nữ nhân này sẽ là đề tài đột phá giữa hai người, vì vậy lên tiếng khích lệ: “Tôi đã được đọc luận văn của cô, thấy vô cùng đặc sắc.”
Nữ nhân biểu tình càng thêm lạnh lùng, rõ ràng là nghĩ Phương Nhan đang nói đối. Phương Nhan tiếp tục cười cười, hoàn chỉnh nói ra trọng điểm của bài luận văn. Rốt cuộc, biểu tình của nữ nhân này cũng dịu đi một chút, nhưng động tác vẫn cứng ngắt, vẫn duy trì sự cảnh giác đối với Phương Nhan.
Hình như cô hoài nghi người nam nhân xấu xí trước mặt, tiếp cận cô thực chất là có mục đích khác.
Mà không thể không thừa nhận, nữ nhân này là một mỹ nữ đoan chính, lông mi thể hiện rõ cô là con người ngay thẳng, nếu không phải đã biết trước thân phận của cô, đoán chừng Phương Nhan sẽ nghĩ cô là một mỹ nữ bình thường.
Nhưng sau khi tiếp xúc, Phương Nhan mới biết đây là nữ nhân này không tầm thường. Cô đại khái là một người chính trực, có thể sẽ cung cấp được cho nàng nhiều tin tức có lợi.
“Cô có sở thích gì?” Phương Nhan quyết định tiếp túc truy kích, mặc dù nhìn từ bên ngoài, là một con cóc muốn ăn thịt thiên nga, đại bàng xấu xí muốn bắt chuyện với mỹ nữ xinh đẹp.
“Đọc sách, tôi thích đọc tiểu thuyết.” Hình như thấy mình đã trả lời quá thành thật, nên nữ nhân tiếp tục nói: “Ông bây giờ là đang muốn bắt chuyện với tôi sao? Từ mới bắt đầu mà muốn hỏi chuyện của tôi, sẽ không phải là muốn từ chỗ của tôi để biết chuyện của cha tôi đó chứ?”
Phương Nhan nhẹ gật đầu, nàng không biết mình đã làm cho thị giác của nữ nhân này rung động mãnh liệt đến cỡ nào, cũng hối hận vì nàng đã dịch dung thành một nam nhân xấu xí như vậy, nhưng bây giờ lửa đã muốn cháy tới lông mày rồi, chỉ có thể tiếp tục tiến lên thôi.
“Đúng vậy, nhưng mà tôi đối với tiểu thư hứng thú nhiều hơn, đương nhiên, không phải là phương diện kết giao, tôi biết rõ, tướng mạo của tôi không xứng với tiểu thư.” Phương Nhan lấy lui làm tiến, nàng biết rõ nếu nàng tiếp tục cất giấu dụng ý sẽ không có chỗ nào tốt, không bằng nói ra rõ như vậy, sẽ làm cho hai người nói chuyện dễ dàng hơn.
Nữ nhân rốt cuộc cũng có một chút tươi cười, lên tiếng: “Tôi không ghét những người thành thật, nếu bây giờ ông nói dối, đoán không chừng cuộc nói chuyện này sẽ lập tức bị kết thúc.”
Lựa chọn được câu trả lời chính xác làm cho Phương Nhan thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Cô thích tiểu thuyết, là thích thể loại nào? Suy luận? Trinh thám? Ngôn tình?...” Phương Nhan nói chuyện với nữ nhân những nội dung bình thường nhất, từ đó sẽ dễ dàng biết được nhiều tin tức hơn.
Nữ nhân hình như cũng buông xuống cảm giác, nói: “Tôi thích những loại hình tiểu thuyết anh hùng.”
“Giống như là siêu nhân Spider-Man sao?” Phương Nhan lên tiếng hỏi tiếp.
Nữ nhân nhẹ gật đầu, cũng tiếp tục nói chuyện với Phương Nhan: “Rất ngu ngốc đúng không? Rõ ràng trong thực tế không có anh hùng, nhưng có lẽ vì không có, nên tôi đối với những anh hùng kia rất mơ ước.” Cô nhìn thẳng vào mắt của Phương Nhan, ánh mắt tràn đây nhàn nhạt sầu bi.
Phương Nhan lại nghe rõ, chính là vì không có anh hùng, cô lại sống trong một gia đình như vậy, cho nên cô mới lựa chọn làm cảnh sát. Cô muốn trở thành anh hùng, muốn giữ gìn chính nghĩa.
“Tôi tin tưởng về sau, tiểu thư sẽ chính là anh hùng.” Phương Nhan trả lời lại, nàng phản xạ có điều kiện, tay chân muốn vận động, lại nhớ tới bản thân hiện tại đang là một đại thúc trung niên.
“Ông là một người rất kỳ quái, ông không phải là muốn hỏi chuyện liên quan tới cha của tôi sao?” Nữ nhân được Phương Nhan hống có chút vui vẻ, vẫn còn rất hiếu kỳ về phương pháp nói chuyện phiếm của Phương Nhan.
“Tôi bây giờ muốn tìm hiểu về cô nhiều một chút, thưa tiểu thư.”
Phương Nhan tiếp tục lừa gạt nữ nhân trước mắt, nàng phát hiện mình vậy mà biết nói lời ngon ngọt như vậy, nếu để bình dấm chua ở nhà biết, thì quả thật sẽ chết không thấy xác.
Nhưng giờ nàng đang dịch dung thành người khác, không cần phải lo lắng làm như vậy sẽ để lại hậu quả gì.
Phương Nhan bây giờ mới hiểu tại sao sát thủ Bạch lại thích dịch dung như vậy, chỉ có trở thành người khác, nàng mới không có sống trong sự sợ hãi. Sát thủ Bạch là một kẻ hèn nhát nhưng nàng cũng là một người xảo huyệt, tàn nhẫn.
Thấy Phương Nhan thất thần, liền thấy nữ nhân trước mặt đung đưa tay trước mặt mình, kéo nàng hoàn hồn: “Vậy ông thích loại tiểu thuyết nào?”
Phương Nhan trả lời không chút do dự: “Tôi thích tiểu thuyết suy luận, thích nhất nhân vật chính là cảnh sát.”
Nữ nhân thấy đáp án này thật ngoài ý muốn, cô đánh giá Phương Nhan nhiều lần từ trên xuống dưới, luôn thấy hình như Phương Nhan đang nói dối, lại nhất thời không biết câu nào nói thật, câu nào nói dối.
Suy nghĩ một chút, cô lên tiếng: “Vậy ông có từng xem < Súng Hỏa Mân Côi > của Phương Nhan hay không?”
Nghe nữ nhân nhắc tới tên của mình, Phương Nhan giật nảy mình, nhưng nàng cũng nhanh chóng biết được, nữ nhân này chỉ muốn nhắc tới quyển tiểu thuyết của nàng mà thôi. Bất quá nàng cũng rất vui vẻ vì nữ nhân này biết tiểu thuyết của mình, sẽ càng dễ dàng nói chuyện hơn.
Âm thanh của Phương Nhan trở nên dồn dập hơn mấy phần, kích động nói: “Đương nhiên biết, tôi còn xem tới mấy lần.”
Nữ nhân mỉm cười gật đầu, cô vẫn cảm thấy vị đại thức tướng mạo xấu xí này chỉ là nói dối vì muốn bắt chuyện với cô, biểu tình cũng không phải là rất tin tưởng: “Ân, vậy ông có thể nói về nó một chút không?”
Phương Nhan bắt đầu nói về kịch bản của quyển tiểu thuyết, nói được phân nửa, thì nữ nhân đã chen vào nói: “Chờ chút, ông nói quá mức rồi, phần cuối chuyện xưa và sau khi vụ án phân thay kết thúc, sau đó đều là do tự ông nói.” Nữ nhân không hiểu, Phương Nhan đột nhiên ý thức, nàng đã đem nội dung phía sau nói ra.
“Diễn biến phía sau là do tôi đoán.”
“Sự suy đoán này cũng rất tốt, tôi rất muốn biết, nhân vật chính với phụ tá của nàng cuối cùng sẽ như thế nào?” Nữ nhân có chút cảm khái, đối với kết thúc kia vẫn có chút tiếc nuối.
Phương Nhan khóe miệng có chút giương lên, trong đầu liền hiện ra khuôn mặt của Giang Tê Ngô, tiếp tục nói: “Hai người đó nhất định sẽ hạnh phúc.”
Nữ nhân rất hài lòng với đáp án này, cô cuối cùng cũng nở nụ cười, cầm lên ly rượu trên bàn. Phương Nhan theo bản năng cũng giơ lên ly rượu của nàng, vừa định chạm vào ly của nữ nhân, thì phát hiện cái ly đã trống rỗng.
Phương Nhan chỉ chỉ ly rượu của mình, nói: “Thật xin lỗi, tôi đi lấy một ly khác.” Sau khi nói xong, nàng nhanh chóng cầm ly rời đi, tìm nhân viên lấy một ly mới.
Chung quanh vẫn yên tĩnh, hình như không có ai biết sát thủ Bạch sẽ xuất hiện. Nếu không phải Phương Nhan thấy Tam đội trưởng, thì Phương Nhan đã cho là mình chỉ là tham gia một vũ hội bình thường.
Nơi này được bài trí rất xa hoa, có cả một dàn nhạc chuyên nghiệp diễn tấu làm cho người ta thấy say mê. Phương Nhan muốn đến hỏi Tam đội trưởng có phát hiện gì mới không, thì thấy Tam đội trưởng đang nói chuyện với một người khác.
Dáng người quen thuộc, biểu tình quen thuộc, người này chính là tiểu nữ cảnh mới vừa gia nhập vào đội ba của nàng. Tiểu nữ cảnh hôm nay mặc hoàn toàn khác với thường ngày, lễ phục lộng lãy, trang điểm tinh xảo, hình như đang trò chuyện rất là vui vẻ.
Phương Nhan dừng bước, nàng lần nữa đi về hướng của con gái đại nhân vật, không nghĩ tới nữ nhân đó lại đang trò chuyện với một nữ nhân khác.
Chuyện này đối với Phương Nhan không phải là chuyện tốt, nàng tới gần thêm một chút, muốn xác định rõ tình huống trước mắt, khi nhìn thấy rõ được tướng mạo của nữ nhân đang nói chuyện với con gái của đại nhân vật làm cho nàng thấy rất kinh hãi.
Không phải là người nàng quen biết, càng không phải là minh tinh hay tai to mặt lớn gì, nữ nhân này chỉ này là con lai, sự mỹ lệ vượt qua sự nhận biết của người thường, thậm chí có thể đối đầu với sự mỹ lệ của Giang Tê Ngô.
Nhưng khác biệt chính là, vẻ đẹp này có một chút u ám, Phương Nhan cảm thấy rất quen thuộc. Phương Nhan lại không nhớ, nàng đã gặp nữ nhân mỹ lệ này ở đâu.
Nghi vẫn trong đầu sinh ra, Phương Nhan cũng đồng thời đi tới thêm mấy bước.
Con gái đại nhân vật thấy Phương Nhan tới gần, nói: “Ông quay lại rồi a.”
Phương Nhan càng phải tới gần thêm, có chút bứt rứt bất an đứng trước mặt hai đại mỹ nữ.
“Đây là bạn của tôi, White, là một con lai.” Con gái của đại nhân vật giới thiệu người bên cạnh với Phương Nhan.
Phương Nhan vội gật đầu, sau đó lấy danh thiếp ra, một mặt kinh sợ, run rẩy.
Con gái của đại nhân vật thấy Phương Nhan như vậy không nhịn cười được. Giống như việc bạn của cô, White được hoan nghênh còn làm cho cô vui hơn cả bản thân của cô được hoan nghênh.
“White rất thích tiểu thuyết của Phương Nhan, thậm chí còn có chữ ký nữa, tôi nghĩ hai người trò chuyện với nhau sẽ rất hợp.” Con gái đại nhân vật cười giải thích nguyên nhân tại sao lại muốn hai người quen biết.
Nhưng sau nghe Phương Nhan nghe xong, Phương Nhan thấy cảm xúc của nàng gợn sóng. Phương Nhan ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của White.
Hai mắt của White có chút nheo lại, mới vừa rồi bầu không khí rất là nhu hòa, bây giờ lại tràn đầy tính công kích. Loại cảm giác này, làm cho Phương Nhan nghĩ đến một cái tên khó nhất.
Tay của hai người cùng hướng về phía trước, bắt tay nhau.
Tay của White trắng nõn, thon dài, lại có một chút thô ráp, giống như trong một thời gian dài đã tiếp xúc với một vật gì đó.
Mà nguyên nhân làm cho Phương Nhan thấy nghi ngờ nhất cũng không phải là chuyện này, Phương Nhan cười nói: “Nghe nói Phương Nhan lão sư không có tổ chức ký tên, cô có thể có được quyển mà Phương Nhan ký tên, thật sự rất lợi hại.”
Mỹ nữ White tiếp tục hít mắt, lười biếng nhưng thật nguy hiểm, dùng tiếng Hoa không được lưu loát của mình lên tiếng: “Đúng vậy, tôi với Phương Nhan lão sư rất quen thuộc, cho nên mới có được chữ ký.”
Mắt của hai người nhìn thẳng nhau, phảng phất có thể xem thấu hết thảy.
Phương Nhan nhìn mắt của White, nàng tin tưởng nếu đã gặp qua mỹ nữ xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không quên. Mà White lại nói là biết nàng, còn rất thân, chỉ là, nàng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
Ba chữ 'Sát thủ Bạch' hiện lên trong đầu, Phương Nhan nằm mơ cũng không ngờ được, nàng lần đầu tiên trò chuyện với sát thủ Bạch lại trong tình huống như thế này.
Không, lần đầu tiên cũng có lẽ là lần cuối cùng.
Nhưng do con gái đại nhân vật cũng đang ở đây, nên hai người không thể có hành đồng thiếu suy nghĩ gì, cho nên duy trì tình trạng tinh tế này. Mà sự cân bằng này duy trì cũng không được bao lâu, một lúc sau đó đã bị đánh vỡ.
“Tiểu thư, Lão Gia gọi tiểu thư.” Thủ hạ đại nhân vật cung kính nói.
“Thật có lỗi, tôi đi có việc, hai người tiếp tục nói chuyện đi.”
“Được.”
“Mỹ nữ đi thong thả.”
Hai người phất tay với con gái đại nhân vật, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của đối phương, từ từ đưa ly rượu trong tay hướng về phía trước, chạm vào nhau.
Hai người ở rất gần nhau, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của nhau. Phương Nhan nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt sâu thẩm làm cho Phương Nhan thấy giống như là một vực sâu vạn trượng, nhưng cũng lộ ra sự tinh khiết. Cho dù là hiện tại, Phương Nhan nằm mơ cũng không nghĩ tới, người bệnh tâm thần như sát thủ Bạch lại có một cặp mắt thuần túy như vậy.
Loại xinh đẹp này làm cho lồng ngực của Phương Nhan căng lên, Phương Nhan thậm chí còn sinh ra một ý nghĩ hoang đường, nàng không muốn tổn thương sát thủ Bạch. Nhưng rất nhanh, nàng nghĩ đến Giang Tê Ngô, nghĩ tới việc Giang Tê Ngô lúc này chắc đang ở nhà lo lắng chờ đợi nàng, chờ đợi nàng có thể dành cho cô nhiều thời gian hơn.
Phương Nhan tìm lại chính mình, nhưng lúc này thân thể hung hăng lắc một cái, nàng bắt đầu không khống chế được, thở dốc, đợi nàng cúi đầu, thì không biết tại sao lại nàng lại cầm cái nĩa trên bàn lên, đang chuẩn bị đâm vào cổ họng của mình.
Động tác này làm nàng sợ hãi vô cùng, nàng cố để mình tỉnh táo lại, quay đầu, thì thấy White, không, sát thủ Bạch đang nhếch miệng tươi cười. Tay xinh đẹp trắng noãn giơ ly rượu lên lần nữa, như chúc mừng Phương Nhan đã thoát được cái chết trong gang tấc.
Phương Nhan không có lùi bước, cho dù dưới lớp mặt nạ, mặt nàng đã trắng bạch, nàng cũng giơ ly rượu lên chạm với ly của sát thủ Bạch lần nữa.
Hai người lặng lẽ phát ra khí tràng của bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.