Cà vạt xộc xệch, khuy áo sơ mi cũng mở toang, nhìn từ trên cao xuống dưới, độ cung mượt mà, cái gì cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Cố Trì Khê ôm nàng càng chặt, gần như hòa vào nhau, không nhịn được đưa môi đến gần nàng, khẽ chạm vào tai nàng, lùi về sau một chút, lại áp vào người nàng.
"Hiện tại đã gặp, có thể đi rồi..." Ôn Ninh bị ép vào cửa, nghiến răng cố gắng giữ cho giọng nói không thay đổi, cảm thấy khó chịu lại hoảng loạn.
Người phía sau không trả lời, mưa nụ hôn cứ rơi xuống tai nàng.
Giống như nước lũ âm ỉ lâu ngày trong núi, khi phát hiện bị vỡ liền lao ra ngoài, mang theo nước ấm từng chút từng chút thấm vào da thịt, chảy khắp tứ chi, sôi trào.
Cố Trì Khê rất cường thế, Ôn Ninh bị động nghiêng đầu tránh không được, giãy giụa lại bị nắm lấy hai tay, hoàn toàn chịu bài bố.
Nàng nhất thời bực bội, chua chát lại dâng lên.
"Không nghĩ tới Cố tổng nửa đêm thích tới phòng người khác làm chút chuyện mờ ám bẩn thỉu như vậy!" Nàng một hơi nói rất nhiều, trong ngực nghẹn đến hoảng.
Thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi mà cười.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì người này muốn đi thì đi, muốn về thì về, muốn rời khỏi thế giới của nàng liền không có gánh nặng nào, muốn xông vào cuộc sống của nàng liền không có kiêng nể gì, không có một chút thẹn thùng cùng áy náy, không có chút để ý đến cảm xúc của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-ket-hon-sao/2480541/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.