Chương trước
Chương sau
Trong ảnh, Ôn Ninh nở nụ cười rạng rỡ, từ ngây thơ đến đầy mặt vui vẻ.

Có một tấm ảnh tập thể chụp hai người đối diện nhìn nhau cười, Ôn Ninh híp mắt cười ngốc, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, mà người đối diện lại là trống rỗng, nàng giống như đang nhìn vào không khí mỉm cười.

Cố Trì Khê nhớ bức ảnh này chụp lúc Ôn Ninh mới học cấp ba.

Ngoài ảnh chụp, trong hộp còn có một số đồ cũ như vòng tay, bưu thiếp, búp bê mini, v.v., còn có rất nhiều bản thảo truyện tranh và tranh ký họa. Truyện tranh là cuộc sống hàng ngày của hai người, bản phác thảo đều là Cố Trì Khê vẽ, ngày tháng đều được ghi rõ ràng.

Lật đi lật lại, Cố Trì Khê thất thần.

Cửa phòng mở ra, Ôn Ninh đi toilet quay lại, nhìn trong tay Cố Trì Khê cầm cái hộp, nhất thời hoảng sợ, chạy tới giật lấy, gắt gao ôm vào trong lòng.

"Ai cho chị lục đồ của tôi!" Nàng tức giận gầm lên.

Cố Trì Khê sững sờ ngước mắt lên, trong đôi mắt trong veo kia lộ ra một tia vô thố.

Bí mật ngày xưa không ai biết bị nhìn trộm, vạch trần vết thương giấu kín trong lòng, Ôn Ninh đỏ bừng mặt, chua xót dâng lên, vội vàng quay người vào phòng, ôm chiếc hộp nhét trở lại vào ngăn tủ dưới cùng của tủ quần áo.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Nàng đứng dậy, lưng quay ra ban công, đầu ngón tay bấu chặt vào cửa tủ, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Nàng cắn môi im lặng, câu lấy bả vai, hô hấp nghẹn đến mức lồng ngực đau nhói.

Tri giác tê dại, cả người phảng phất chìm vào trong cát xốp, bị lũ cuốn trôi, tan thành một mảnh bùn mềm.

Kìm nén tiếng thở dốc.

Cố Trì Khê đứng trên ban công, nhìn bóng lưng đang run rẩy của nàng đang liều mạng khống chế, từng bước đi tới.

"Ninh Ninh..."

Cô đưa tay ra định ôm lấy nàng.

Ôn Ninh như con nhím mà thoát ra ngoài, tràn đầy phản kháng.

Cố Trì Khê chậm rãi rút tay về, buông thõng ở bên người, rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Là tôi đáng trách, là tôi sai."

"Ngày đó trở về, tôi đã nói với em là mấy năm nay tôi ở Anh du học, tôi..."

Cô còn chưa nói xong, Ôn Ninh đột nhiên hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: "Tôi mặc kệ chị mấy năm nay chạy đi đâu, lúc trước nói với tôi một tiếng thì có làm sao?"

Rốt cuộc, nàng vẫn không thể không hỏi.

Ngày đó gặp lại, nàng còn nghĩ mình đang mơ, khuôn mặt của người trong mộng hiện ra trước mắt, như thật như giả, những cảm xúc phức tạp nháy mắt dâng lên trong lòng, mọi cách quẩn quanh, cho đến sau này, tất cả đều chứa đầy châm chọc cùng thù hận.

Biểu hiện của nàng rất nhiệt tình, giống như hai người chưa từng tách ra, giống như giữa họ không có khoảng cách 7 năm, giống như nàng không có bị bỏ lại phía sau.

Những gì quan trọng nhất trong trái tim được gói gọn trong một ngữ khí bình thường, nói ra.

Nàng thuận miệng hỏi mấy năm nay Cố Trì Khê ở đâu.



Đối phương cũng nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: Ở Anh du học.

Nàng lại thuận miệng hỏi cô trở về làm gì.

Nàng vẫn nhận được một câu đơn giản cùng lý do thoái thác: Ba qua đời, còn có việc gia đình phải giải quyết.

Sau đó, Ôn Ninh không hỏi nữa.

Mối quan hệ giữa hai người đã mất đi, mọi thứ đều không liên quan gì đến nàng, dù có hỏi cũng không thể quay về quá khứ, nhưng hai người giống như vẫn rất để ý, giống như vẫn ở chỗ cũ chờ đợi ai đó trở về. Nàng là ngốc, nhưng không rẻ tiền.

Nàng không từng nghĩ cuộc đoàn tụ chỉ là bắt đầu, trong những ngày sắp tới, hơn hai tháng qua, cuộc sống của Ôn Ninh nhanh chóng tràn ngập bóng dáng của Cố Trì Khê, thậm chí còn có quan hệ vợ vợ hợp pháp.

Kỳ thực nàng để ý.

Đây là cái gai nhọn sâu nhất trong lòng nàng.

Hô hấp của Cố Trì Khê có chút ngưng trệ, trong mắt lộ ra một tia khó xử, "Vốn dĩ sau lễ tình nhân sẽ đi, nhưng là sắp tới sinh nhật của em, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho em."

Sinh nhật của Ôn Ninh là ngày 24 tháng 3.

Cô không nghĩ tới ngày hôm đó Ninh Ninh sẽ thổ lộ với cô.

Từ nhỏ đến lớn, cảm tình mười ba năm, lúc đầu là đơn thuần ngây thơ, sau đó là vui mừng luyến mộ, đều đè nén trong lòng, lúc ấy cô vừa mừng vừa sợ, càng nhiều là tuyệt vọng. Bởi vì cô biết mình phải rời đi, không biết có thể trở về hay không, cho nên cô không thể cho Ninh Ninh bất kỳ câu trả lời hay lời hứa nào.

"Vậy tôi phải cảm ơn chị vì đã ở lại với tôi thêm một tháng sao?" Ôn Ninh cười lạnh.

Người phía sau im lặng.

Hồi lâu, không thể chờ đợi câu trả lời.

Ôn Ninh đưa tay lau mặt, lau đi nước mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt.

Nàng nói mối quan hệ với Cố Trì Khê chỉ là trao đổi lợi ích, ai chơi theo ý người nấy, không trộn lẫn tình cảm trong quá khứ, nhưng kỳ thực nàng vẫn canh cánh trong lòng. Khi bị ủy khuất sẽ luôn nghĩ đến đối phương, khi được đối xử ôn nhu sẽ vô lực phản kháng, giống như con ếch bị rơi vào nồi nước, có thể sẽ bị nấu chín mà vẫn không biết.

Trong cuộc xung đột trên máy bay này, mọi việc đều là Cố Trì Khê giải quyết, thái độ kiên quyết của cô đều chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim nàng.

Vì sợ hãi nên Ôn Ninh luôn tự nhủ rằng người kia chỉ đang lấy đại cục làm trọng mà thôi.

Nàng chỉ có thể lén lút xem những bức ảnh không hoàn chỉnh khi không có người.

"Lúc đó-"

Cố Trì Khê hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tiếp tục nói: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi phải rời đi."

"Thật sao?" Ôn Ninh quay đầu lại, trên môi nở nụ cười trào phúng.

"Chị nói là có nỗi khổ riêng, có lý do khẩn cấp, tôi đều tin, nhưng là chuyện gì có thể để cho chị không nói một lời mà rời đi? Chị bị bắt cóc sao? Bị đánh bất tỉnh sao? Hay là mấy năm nay chị ở nước ngoài du học ngăn cách với thế giới con người? Một chút tin tức cũng không có?"

Nàng hỏi dồn dập, giọng trở nên khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng.

Nửa năm đầu sau khi Cố Trì Khê rời đi, Ôn Ninh cảm thấy cả thế giới đều mất đi màu sắc, mỗi ngày đều cầm điện thoại gõ QQ, hy vọng nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của Cố Trì Khê. Nàng không muốn đi học, chỉ muốn ở cổng sân bên cạnh, sợ sẽ bỏ lỡ Cố Trì Khê trở về.

Nàng nhớ Tết Nguyên đán đầu tiên sau khi học hàng không, khi nàng về nhà, nhìn thấy sân bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, nghĩ là Cố Trì Khê đã về, liền ngây ngốc gọi tỷ tỷ.

Những gương mặt xa lạ bước ra khỏi cửa, là hàng xóm mới.

Kỳ vọng biến thành thất vọng, nàng như đứng trên vách đá, giẫm phải đất rồi rơi thẳng xuống vực sâu.

Đêm hôm đó, Ôn Ninh nhốt mình trong phòng, ôm ảnh Cố Trì Khê khóc rất lâu, sau đó lấy kim cùng kéo cắt đi khuôn mặt của người trong ảnh.

Sau đó, tâm trở nên lạnh, không còn ấm áp nữa.

Điều mà Ôn Ninh để ý nhất, nuốt không trôi nhất là tại sao Cố Trì Khê không nói một lời mà rời đi, thứ hai là lý do rời đi.

Nàng khóc, Cố Trì Khê nhìn nàng, trái tim sắp vỡ tung.

"Rất phức tạp, hơn nữa có một số việc không rõ ràng, tôi vẫn đang điều tra."

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Cố Trì Khê rũ mắt, im lặng không nói.

Đó là về gia đình, có nhiều bí mật không thể nói ra, cô có mẹ là tiểu tam, cô là một đứa con gái ngoài giá thú, từ nhỏ đã không thể ra khỏi ánh sáng, cô lớn lên trong bóng tối, nhưng cô rất hiếu thắng cùng tự tôn.



Cho nên, cô chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ mình trước mặt Ôn Ninh, cũng chưa bao giờ để Ôn Ninh hỏi chuyện gia đình.

Nhìn thấy cô khó xử, trong lòng Ôn Ninh dâng lên một loại cảm giác vô lực, cười lạnh nói: "Quên đi, dù sao cũng không liên quan đến tôi, tôi không muốn biết, không cần nói cho tôi biết, chúng ta vẫn là ai lo phận nấy, như vậy cũng tốt."

"Ninh Ninh..."

Cố Trì Khê khẽ thở dài, nắm lấy tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay, thành khẩn nói: "Nếu tôi đã trở về, có thể trực tiếp đối mặt với em, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho em hiểu, nhưng tôi cần một chút thời gian, chờ tôi một chút..."

Giọng nói mềm mại, lướt qua trái tim như một chiếc lông vũ, ngứa ngáy.

Ôn Ninh nhìn thẳng cô, có chút dao động.

Nước mắt đã khô, trên lông mi còn đọng lại giọt lệ trong suốt, Cố Trì Khê đưa tay lau đi cho nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, theo mặt trượt xuống, rơi xuống môi nàng, nhẹ nhàng ấn vào.

Cánh tay còn lại vòng qua eo, ôm lấy lưng Ôn Ninh.

Cố Trì Khê cúi người tới gần, nhắm mắt lại, cẩn thận dùng đôi môi mềm mại hôn lấy môi nàng, không vội xâm nhập, mà chỉ lưu luyến ở bên ngoài, lấy lòng giống như trấn an.

Động tác này quá mức thân mật, Ôn Ninh cảm thấy có chút không thoải mái, nàng không mơ hồ như ở văn phòng ngày đó, theo bản năng ngửa người ra sau, vai áp vào tủ quần áo, không có đường lui, muốn đẩy ra, nhưng tay nàng như đeo chì, nhấc lên không nổi.

Nàng thực sự không kháng cự được cô.

Nhưng ngay cả khi mọi thứ đã giải thích rõ ràng, vậy thì sao? Bất quá nàng chỉ yên tâm mà thôi, chỗ trống bảy năm, không thể lấy lại thân mật trước kia.

Ôn Ninh đẩy Cố Trì Khê ra.

"Ninh Ninh?"

"Tôi không chờ chị quá lâu, cũng sẽ không chờ chị." Nàng một mặt kiên định nói.

Chớp mắt đã đến cuối tháng bảy, mưa giông không còn kéo dài, nhưng nhiệt độ cao không chịu nổi.

Vụ kiện về sự cố DC5068 đã được giao cho bộ phận pháp lý. Các cơ trưởng tập sự đã trải qua các thủ tục theo từng đợt, những học viên mới được huấn luyện cũng đã được sắp xếp. Công ty đang dần khôi phục lại trật tự ban đầu, mọi thứ đã ổn định phát triển theo chiều hướng tốt. Nhưng dưới gió êm sóng lặn, luôn có sóng ngầm công kích.

Lần trước Cố Trì Khê kéo bằng hữu đi điều tra, có một chút manh mối, nhưng trong điện thoại nói vài câu không rõ, cần gặp mặt nói chuyện, vừa vặn là đối phương tới Lạc Thành chơi, ở lại đây một thời gian.

Lúc đó cô đang họp nên nhờ Đàm Giai đến đón.

Khoảng 4:30, Cố Trì Khê bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói chuyện với Phó tổng La Khiêm, sau đó tách ra ở lối vào thang máy, cô đi lên tầng cao nhất, trở lại văn phòng.

Đẩy cửa vào, Khâu Diệc Thế đang ngồi trên sô pha, lật cuốn "Kinh thánh" tiếng Anh trong tay, nàng ngước mắt lên, mỉm cười ngoan ngoãn với Cố Trì Khê: "Khê tỷ--"

Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, mái tóc đen dài thẳng buông xõa đến eo, ngũ quan mềm mại thanh tú, gương mặt rạng rỡ, mặt mày đều có khí chất thuần lương văn nhã.

Giọng nói tinh tế ngọt ngào rất hợp với khuôn mặt này.

"Ừm."

Cố Trì Khê cười nhạt, liếc nhìn ấm trà đầy trước mặt, rót cho mình một tách, ngồi xuống, "Có tra ra cái gì không?"

Hai người hoàn toàn không khách khí, có chuyện gì đều trực tiếp nói ra.

Khâu Diệc Thế gật đầu, đóng cuốn "Kinh thánh", quay người lấy một túi tài liệu đưa cho cô, "Trước mắt chỉ có tin tức này."

Cố Trì Khê nhận lấy, lật xem.

Bốn năm trước, cha mẹ của Ôn Ninh đầu tư vào dự án năng lượng mới, công ty đứng sau tên là "Nhuế Hối", hoạt động kinh doanh là xuất nhập khẩu nguyên liệu hóa chất, giống như không liên quan gì đến năng lượng mới.

Pháp nhân họ Liêu, nam, ngoài bốn mươi, sau khi kế hoạch bị bại lộ bốn năm trước, hắn đã vào tù, cho đến nay vẫn chưa ra.

Ngay cả việc tìm kiếm hắn cũng không tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào.

"Khê tỷ, đây là một công ty túi da, pháp nhân là trang trí để thế tội."

"Sao?"

Khâu Diệc Thế buồn rầu cau mày, thở dài: "Người đứng sau thực sự có lai lịch rất thâm, những gì còn lại có thể tra đều là mặt ngoài, muốn tra sẽ mất một thời gian."

Sắc mặt của Cố Trì Khê đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Người Khâu gia cũng không tra được, như vậy là ngang hàng với họ hoặc là sâu rộng hơn, tóm lại bọn họ tuyệt đối không phải hạng người thường, nhất định nắm giữ rất nhiều tài nguyên.



Mọi chuyện đột nhiên không đơn giản như vậy.

"Không sao, " Cố Trì Khê suy nghĩ một chút, nói, "Từ từ tra."

Cô tra cái này cũng chỉ là tùy hứng mà thôi, lúc đầu cũng không hy vọng phát hiện ra điều gì, trong lòng cô nên dẹp bỏ nghi ngờ, nhưng kết quả trước mắt lại càng khiến cô nghi ngờ hơn, cô luôn cảm thấy mình có thể sờ tới một cái gì đó.

"Khê tỷ~"

"Hửm?" Cố Trì Khê lấy lại tinh thần.

Khâu Diệc Thế cong môi nháy mắt với cô: "Lần trước chị nói mời em ăn cơm, còn tính không?"

"Đương nhiên."

"Vậy soái ca cùng tỷ tỷ xinh đẹp chị nói sẽ giới thiệu thì sao?"

Cố Trì Khê đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh đã chuẩn bị trước cho nàng, "Em tự chọn đi, thích người nào, tôi có thể an bài hai người cùng ăn cơm, có thể hẹn hay không là tùy ở em."

Tất cả đều là ảnh chụp toàn thân của các tiếp viên hàng không, còn có phi công, tuổi từ 20 đến 30, mặc đồng phục.

Khâu Diệc Thế lật qua tất cả các bức ảnh, lắc đầu chán ghét: "Em không có hứng thú, này không phải là sở thích của em."

"Vậy em thích cái gì?"

"Cuồng dã, táo bạo, ngang ngược một chút, tốt nhất là lớn hơn em ba tuổi." Ánh mắt nàng thèm thuồng nói.

Đừng nhìn bộ dáng thuần lương văn nhã giống như đóa sen trắng sạch sẽ của Khâu Diệc Thế, kỳ thực tính tình nàng rất thích chơi trò ái tình, dày dặn kinh nghiệm, nhiều thủ đoạn, thích những người hoàn toàn trái ngược với tính tình của nàng, này sẽ làm cho nàng cảm thấy rất kích thích.

Biểu tình Cố Trì Khê nhàn nhạt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Đi hộp đêm hoặc quán bar tìm."

"Nói sau đi, không vội."

...

Buổi tối, một chiếc xe của đoàn đậu trước cao ốc công ty.

Ôn Ninh xuống xe, kéo vali đi vào sảnh tầng một, đồng nghiệp phía sau giải tán, ai về nhà thì về, ai về ký túc xá thì về ký túc xá.

Thang máy bận rộn lên xuống, rất lâu không đến.

Trong lúc chờ đợi, nàng cúi đầu xem điện thoại, bên tai truyền đến âm thanh yếu ớt, tiếng giày cao gót ngày càng gần.

Giọng nói rất quen thuộc.

Ôn Ninh ngẩn ra, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Trì Khê và một nữ nhân xa lạ đang đi từ lối đi thang máy đặc biệt.

Gặp trực diện.

Bước chân Cố Trì Khê hơi khựng lại, sau đó lướt qua nàng, không thèm liếc mắt một cái, giống như không nhìn thấy Ôn Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.