Ăn cơm xong, Cố Trì Khê đến biệt thự Trung Lam.
Mỗi lần cô thỏa hiệp, cô lại hận bản thân mình, tại sao cô không thể tàn nhẫn hơn, hoàn toàn tránh xa gánh nặng. Sau đó, cô phát hiện việc xem những người từng chế nhạo cầu xin mình là thứ gây nghiện, dần dần, cô bị nó ám ảnh.
Cô thường mơ Dương Nghi chết bất đắc kỳ tử, hoặc phạm một tội ác ghê tởm phải ngồi tù đến hết đời.
Cô cần mượn tay người khác.
Biệt thự sáng trưng ánh đèn, Cố Trì Khê dáng người thon dài sải bước trong sân, giống như mỗi lần cô đến đây, vừa vào nhà đã thấy Dương Nghi ôm con mèo ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Năm nay, cô là khách của ngôi nhà này.
Con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng Dương Nghi, thấy người lạ tới gần, nó tò mò nhìn Cố Trì Khê một lúc, sau đó kêu meo meo hai tiếng.
Dương Nghi vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nó, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên mỉm cười với con gái: "Ngồi đi, Khê Khê."
"Nói ngắn gọn, đòi tiền thì không cần nói nữa." Cố Trì Khê ngồi xuống, chân trái theo thói quen chồng lên chân phải, chợt nhớ tới Ôn Ninh không cho cô bắt chéo chân, liền đặt xuống.
Dương Nghi nhìn cô, trong mắt không có lấy lòng, cũng không có giả bộ thân mật, giống như mệt mỏi từ bỏ diễn xuất, khôi phục bình tĩnh.
Ngược lại làm Cố Trì Khê không quen.
“Ta muốn kết hôn với Chu Kiến.” Dương Nghi thẳng thắn nói.
Chu Kiến chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-ket-hon-sao/2480397/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.