Chương trước
Chương sau
Xong nghi thức, Ôn Ninh và Cố Trì Khê cùng khui sâm panh và cắt bánh kem.

Mọi người vỗ tay hoan hô.

Chim biển bay lượn trên đầu, Cố Trì Khê bưng sâm panh ôm cánh tay Ôn Ninh, Ôn Ninh lập tức hiểu ra, hai người uống cạn ly, nhìn nhau cười. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tỏa sáng lấp lánh.

Cố Trì Khê nhìn Ôn Ninh từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói vào tai nàng: "Hôm nay Ninh Bảo rất đẹp, đẹp đến làm chị muốn..."

"Lão sắc, phi!" Ôn Ninh cắt ngang.

Cố Trì Khê sửa lại: "Ý chị là, đẹp đến làm người ta muốn giấu đi." Nói xong, cô ho hai tiếng, "Em nghĩ muốn làm gì?"

"..."

“Rõ ràng chính mình mới là lão, sắc.” Cô nói từng chữ, dùng đôi môi đỏ mọng cắn cắn vành tai của nàng.

Chân Ôn Ninh mềm nhũn, ngã vào trong ngực cô, giả bộ tức giận: "Buổi tối chờ cho em."

"Em còn biết đem chính mình tắm rửa sạch sẽ sao?"

"Em là nói chị."

Cả hai ve vãn đánh yêu trong trang phục áo cưới.

Buổi chiều cả hòn đảo sôi động, đến 5 giờ chiều, Ôn Ninh và Cố Trì Khê trở về phòng thay quần áo, mọi người chia nhau đi du thuyền đến vùng biển xa đảo hơn, lên một chiếc du thuyền cỡ vừa.

Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt biển, đèn trong thuyền sáng trưng.

Mọi người ăn uống, vui chơi trong sảnh tiệc khung cảnh vàng tươi, đến tận khuya vẫn không ngớt, càng lên tinh thần.

Từ An Diêu ngồi trong góc, tay cầm điện thoại chụp ảnh, từ hôm qua đến tối nay, cô đã chụp hàng trăm bức ảnh, cẩn thận chọn ra chín tấm mà nàng ưng ý nhất đăng lên khoảnh khắc.

Đảo, biệt thự, phi cơ tư nhân, du thuyền, rượu sâm panh, bánh ngọt, quà cưới, ảnh tự sướng, ảnh chụp với Ôn Ninh.

—— biểu tỷ, tân hôn vui vẻ.

Sau khi đăng, nàng đợi mười phút, chuyển sang tài khoản của mình, chụp ảnh màn hình vòng kết nối bạn bè của mình, sau đó gửi cho nhóm ẩn danh của công ty phát dưa.

Cô mới gia nhập nhóm ẩn danh không lâu, nghe bạn cùng phòng nhắc tới liền lặng lẽ vào, không ai biết cô là ai. Hôm qua, cả nhóm đang thảo luận về hôn lễ của Cố Trì Khê và Ôn Ninh, cô nghẹn không lên tiếng.

Nữ vương phán quan: [Từ An Diêu là ai vậy?]

Magic Baby: [Người mới thì phải, hình như tôi có ấn tượng]

Cậu bé siêu nhân: [Ngọa tào? Cô ấy là biểu muội của Ôn cơ trưởng sao?]

Magic Baby: [Cậu biết cô ấy sao?]

Cậu bé siêu nhân: […]

Nhóm yên tĩnh bắt đầu sôi lên.

Từ An Diêu hài lòng nhìn mọi người thảo luận về thân phận của mình, trong phút chốc có cảm giác như đang ngồi trên một quả khinh khí cầu, theo không khí càng lúc càng cao, bay lên không trung.

Một cảm giác sung mãn chưa từng có lấp đầy cô.

Điện thoại rung lên.

Ghi chú "A Viễn" đã gửi một tin nhắn WeChat: [Em đang ở đâu?]

Sắc mặt tiểu cô nương vui mừng, trong mắt lộ ra hưng phấn: [Nam Thái Bình Dương. ]

[?]

[Tới đám cưới của biểu tỷ.]

A Viễn: [Biểu tỷ của em là ai?]

Từ An Diêu: [Nói thế nào đây, ai nha, anh không biết đâu]

Bên kia trầm mặc một lúc.

A Viễn: [Kêu cô ấy tham gia câu lạc bộ của chúng ta đi, nếu có thời gian thì đi hoạt động, dù sao đều quen biết nhau]

Trong lòng Từ An Diêu thoáng dấy lên nghi hoặc, cô có lệ gõ: [Chị ấy không có hứng thú với những chuyện này, sẽ mắng em]

"A Viễn" gửi một biểu tượng cảm xúc tiếc nuối.

"..."

Tiếng violon du dương vang vọng trong sảnh tiệc, có người khiêu vũ, có người cầm ly rượu nói chuyện, có người chơi ở những địa điểm giải trí trong khu khác. Hai đứa trẻ mặc lễ phục đang ngồi ăn vặt trên bàn dài.

Mẹ của bọn trẻ ở gần đó, nàng biết đó là tỷ tỷ của chị dâu.

Nghe nói rất giàu có.

Điện thoại lại rung lên.

A Viễn: [Em có quen biết đại tỷ của anh sao? Anh thấy có like trong bài đăng của em]

Từ An Diêu mờ mịt: [Đại tỷ của anh là ai? ]

A Viễn: [Người đặc biệt khí chất, người có hai tiểu bảo bối]

Hai tiểu bảo bối...

Từ An Diêu vô thức ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ đang ngồi ăn vặt bên bàn dài, mẹ đứa trẻ đang cầm ly rượu nói chuyện với ai đó, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, dáng người cân đối, nhìn trông chỉ mới ngoài ba mươi.

Cái gì?

Đây không phải là tỷ tỷ của chị dâu sao?

Cô giơ điện thoại lên, lặng lẽ chụp ảnh gửi đi: [Chị ấy sao? ]

[Ừ, đây là đại tỷ của tôi, chị ấy nói là đi dự đám cưới của một người bạn]

Từ An Diêu hoàn toàn hoang mang.

Cô biết "A Viễn" là phú nhị đại, nhưng cô không biết có thể nhấc lên quan hệ đến những người xung quanh mình, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp cô? Tỷ tỷ của chị dâu là tỷ tỷ của A Viễn, nói cách khác...

Đây là em trai của chị dâu!

Họ hàng gần sao?

Từ An Diêu có chút thấp thỏm, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chị em trong nhà không thông báo hôn lễ còn nói là bạn, nghĩ thế nào cũng không bình thường! Trừ phi quan hệ của bọn họ không tốt, hoặc là quan hệ tỷ muội quan hệ không tốt, tóm lại, tuyệt đối không đơn giản như cô tưởng.

A Viễn: [Nhìn không ra em thâm tàng bất lộ nha]

Từ An Diêu sửng sốt một chút, đầu óc quay cuồng.

Trước kia chỉ là thử tiếp xúc, không nuôi hy vọng một kết quả khả quan, chỉ chơi theo những gì cô muốn mà thôi, nhưng bây giờ... A Viễn cho rằng hai người rất "môn đăng hộ đối", này có nghĩa là cô có thể tranh thủ để có một mối quan hệ tốt sao?

Chẳng hạn như kết hôn, gả vào hào môn?

Biểu tỷ làm được, đương nhiên cô cũng làm được!

A Viễn: [Anh có mua quà cho em]

Từ An Diêu: [Bọn họ gọi em, trở về lại nói]

Gửi icon haha ​​có lệ, cô ngẩng đầu lên, áp điện thoại vào ngực hít một hơi dài.

...

Ánh sáng phản chiếu hai bóng người trên boong tàu.

Ôn Ninh và Cố Trì Khê đứng cạnh rào chắn, dựa sát vào nhau, hai người mặc trang phục đôi, ánh đèn mông lung trong cabin làm nổi bật bóng dáng mảnh khảnh của hai người.

"Ninh Bảo..."

"Em đây, Khê Bảo."

"Không được gọi như vậy."

"Phải gọi."

Cố Trì Khê uốn ngón tay, gõ nhẹ vào trán Ôn Ninh, "Phải nghe lời tỷ tỷ."

Ôn Ninh ngoan ngoãn câm miệng.

Con tàu du lịch chạy chầm chậm trên biển, tách sóng tung bọt trắng xóa.

"Ninh Bảo, chị muốn hỏi em một câu."

"Thu phí."

"Ngoan, nghiêm túc đi."

“Được.” Ôn Ninh bĩu môi, trên mặt để lại vết son môi.

Cố Trì Khê nghiêng đầu cười nói: "Mấy năm nay, nếu như có người thổ lộ với em, em vừa vặn thích người đó, em... em sẽ yêu cô ấy sao?"

“Sẽ.” Ôn Ninh dứt khoát trả lời.

Không chút do dự, nhưng sau đó nàng tiếp tục: "Dù sao thì cũng sẽ không lâu nữa sẽ chia tay."

"Tại sao?"

Ôn Ninh quay mặt, chăm chú nhìn biển sáng lấp lánh: “Nếu em thích một người nào đó, nhất định là bởi vì trên người cô ấy có điểm gì đó giống chị, như vậy sẽ hấp dẫn em một thời gian, nhưng em biết không ai có thể thay thế được chị. Cho nên, chỉ có chị mới có thể là cả đời."

Không có cách nào, tỷ tỷ đã cắm rễ trong lòng nàng, mọc thành cây cao chót vót, nhổ đi sẽ rất đau.

Cố Trì Khê nghiêng người ôm lấy nàng: "Ninh Bảo..."

"Suỵt," cô giơ ngón trỏ lên, "Em hiểu."

Hai ánh mắt chạm nhau, như tơ nhện chằng chịt, dính chặt.

Ôn Ninh nâng mặt Cố Trì Khê, muốn hôn lên đôi môi kia...

"Chị họ, chị dâu—"

Bị giật mình.

Từ An Diêu từ trong khoang thuyền chạy ra, dừng ở trước mặt hai người, "Thì ra hai người ở đây."

Ánh sáng làm mặt Cố Trì Khê có chút đỏ, cô nhẹ nhàng đẩy Ôn Ninh ra, sau đó quay đầu nhìn biểu muội: "Sao vậy, Diêu Diêu?"

“Không có gì, trong thuyền có chút nhàm chán nên em ra ngoài đi dạo một chút.” Tiểu cô nương lè lưỡi.

"Em có quấy rầy hai người không?"

Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng: "Không có." Nàng không được tự nhiên mà xoa xoa chóp mũi, vươn tay ôm Cố Trì Khê chặt hơn, lại nói với biểu muội: "Hai ngày nay chơi vui không? Về sau muốn chơi cái gì thì nói với chị và chị dâu, không được ra ngoài giao du với người khác."

"Đó là kết bạn, sao có thể gọi là giao du?" Từ An Diêu phản đối.

Ôn Ninh chỉ vào khoang thuyền, nhướng mày nói: "Bên trong nhiều người như vậy sao không kết bạn?"

"Họ đều lớn tuổi hơn em rất nhiều..."

"..."

"Chị xem, có đúng không? Em với em trai là hai người bằng tuổi, cùng nó nói vài câu liền đánh nhau, không nói chuyện thì tốt hơn."

Từ An Diêu nghẹn không nói nên lời, đột nhiên quay sang Cố Trì Khê, cười hỏi: "Chị dâu, chị có em trai không?"

Cố Trì Khê sửng sốt, vô thức trả lời: "Có."

"À, đều có em trai, em thấy nhà Khâu tỷ tỷ cũng... vẫn là biểu tỷ của em hạnh phúc nhất." Từ An Diêu lắc cánh tay của Ôn Ninh.

Ôn Ninh cười nói: "Nếu không em trở về kêu tiểu dì sinh em gái hoặc em trai đi."

"Thôi bỏ đi--"

Cô nhăn mặt, trong lòng đã hiểu.

Ngày thứ hai của hôn lễ, Cố Cẩn Nhan trực tiếp bay đến châu Âu để đi công tác, để lại một bảo mẫu và bọn nhỏ, khi hành trình còn lại kết thúc thì Cố Trì Khê sẽ đưa họ trở về. Bọn trẻ không khóc hay nháo, nhưng khi mẹ rời đi lại quay đầu ôm rất nhiều lần, rất luyến tiếc.

Người còn lại chơi bốn ngày trên đảo.

Ban ngày chơi đến tinh bì lực tẫn, ban đêm lại bị vợ khi dễ, Ôn Ninh ủy khuất không nói nên lời, âm thầm trả thù.

Ngày trở về, Ôn Ninh và Cố Trì Khê mang theo hai đứa nhỏ, gia đình tiểu cô và chị em Khâu Diệc Thế ngồi cùng một chiếc máy bay.

Bay ở độ cao 10.000 mét.

Vì không có tiếp viên hàng không nên các bữa ăn chính và điểm tâm đều phải tự phục vụ, Ôn Ninh rửa dâu tây và đào cho mọi người, Miko khi nhìn thấy đã đói đến mức trợn tròn mắt nhìn nàng.

"Miko, đến đây dì cho ăn dâu tây nè~"

Cố Trì Khê ôm tiểu loli đặt ở trên đùi.

Ôn Ninh phân một nửa đĩa cho họ trước.

Chăm sóc tiểu hài tử.

Anh trai Joe ngồi một mình, đáng thương mà nhìn.

Ôn Ninh phân phát hoa quả xong, ôm tiểu hài tử vào trong ngực, đút dâu tây: "Joe nhà chúng ta cũng có nha."

"Cảm ơn dì Ôn."

Hai đứa nhỏ yên lặng ăn dâu, ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Ôn Ninh lẳng lặng nhìn Cố Trì Khê.

Người kia vừa lúc nhìn qua.

Mắt chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười.

“Biểu tỷ, nếu không hai người sinh em bé đi?” Từ An Diêu ở phía sau nhìn hai người liếc mắt đưa tình.

Ôn Ninh đỏ mặt.

Cố Trì Khê không tự nhiên ho vài cái.

Khâu Diệc Thế cũng ngồi ở phía sau, giương môi cười: “Đúng vậy, hai người đều thích trẻ con như vậy, tại sao không sinh một đứa đi?”

“Trong nhà đã có trẻ con rồi.” Cố Trì Khê lắc đầu nói.

"Cái gì?"

Cả hai chỉ vào đối phương, đồng thanh nói: "Em ấy/chị ấy—"

Mọi người đều cười haha.

Ăn trái cây xong có chút buồn ngủ, người lớn nằm ở trên ghế dựa, Ôn Ninh cùng Cố Trì Khê bế hai đứa nhỏ đến phòng nghỉ phía sau, đặt lên chiếc giường nhỏ, thúc giục ngủ trưa.

Cố Trì Khê đi ra, đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi: "Ninh Bảo, có muốn ngủ một lát không?"

"Không ngủ."

“Vậy chị ngủ, chị đi rửa tay trước.” Nói xong, côt xoay người đi vào toilet.

Ôn Ninh âm thầm nhếch khóe môi, bước nhanh về chỗ ngồi, lục lọi chiếc hộp nhỏ trong túi xách, lấy ra hai cái rồi đi vào toilet.

Cố Trì Khê đang muốn rửa tay đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Ninh chặn ở cửa, ngẩn người hỏi: "Em đi toilet sao?"

Ôn Ninh không nói, chỉ đẩy bả vai của cô chen người vào, đóng sầm cửa lại.

"Ninh Bảo?"

Cố Trì Khê lùi lại, dựa lưng vào tường.

Nhà vệ sinh của phi cơ tư nhân lớn hơn một chút, nhưng hai người chen vào có chút chật chội, cô không thể không lui ra ngoài, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành...

Ôn Ninh nhào tới, vòng tay qua eo cô.

“Ninh Bảo, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, Ninh —“ Đôi môi bị hơi thở nóng ẩm chặn lại.

Cô kêu một tiếng, hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ, không đợi Ôn Ninh có động tác, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tùy ý nàng đòi lấy.

Nhưng Ôn Ninh lại nghiêng cổ, dọc theo quai hàm đưa môi đến bên tai, nhếch mép cười nói: "Tỷ tỷ, có phải mấy đêm nay khi dễ em rất sảng khoái không?"

"..."

"Em rất mang thù."

"Ừm."

Cố Trì Khê rất bình tĩnh, thậm chí không nhấc mí mắt.

Trong lòng bực bội, Ôn Ninh bất mãn nói: "Ừm cái gì mà ừm? Chị có biết phải bị em làm ở chỗ này hay không? Chị không có chút nào hoảng sợ sao?"

“Được rồi,” Cố Trì Khê cố nén cười, mở to mắt để đối mặt với vẻ mặt hoảng loạn của nàng, xin tha, “Ninh Bảo, đừng, đừng ở chỗ này, tha cho tỷ tỷ được không... phụt hahaha..."

Nhất thời không thể nhịn cười.

Ôn Ninh cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bị tiếng cười của cô làm cho tâm ngứa, nhịn không được mà cười theo.

"Ninh Bảo, sao em lại đáng yêu như vậy?"

"Vợ của chị đáng yêu nhất."

Cô cúi xuống, hôn nàng.

Xung quanh là tiếng nước khe khẽ trong không gian nhỏ hẹp, một cụm lửa rừng bùng lên, càng lúc càng cháy dữ dội trong góc khuất...

Ôn Ninh đưa vào đầu ngón tay đều vô dụng.

Bởi vì--

Nàng phát hiện ra mình am hiểu miệng hơn.

Về nước, cuộc sống trở lại bình lặng.

Công ty từ trong vũng bùn đi ra đã phát triển nhanh chóng, cơ sở Giang Thành vận hành rất thuận lợi, doanh thu và lợi nhuận ròng đều tăng gấp 3 lần so với cuối năm ngoái.

Mỗi ngày Cố Trì Khê đều rất bận rộn, bên này thì đang xúc tiến mở đường bay độc quyền hợp tác với Khâu gia, bên kia thì chuẩn bị phát triển kinh doanh thuê tàu, cô cũng đã ký hợp đồng đầu tư cho một cảng thương mại, không họp thì đi công tác, hận không thể phân thân.

So ra, Ôn Ninh thoải mái hơn.

Nàng bay khoảng 60 giờ một tháng, cơ bản là ca ngày, không thức khuya, không trú ở nước ngoài, sáng ra ngoài choạng vạng trở về, đôi khi ở một mình trong căn phòng trống.

Lúc đầu nàng có thể thích nghi, nhưng dần dần có một chút oán giận.

Vợ đều không bồi nàng.

Trước kia có thể thường xuyên ăn ở nhà, nhưng bây giờ...

Thời tiết ngày càng nóng, người ra đường mặc quần áo ngắn tay, mùa hè năm nay đến rất sớm, máy điều hòa đã được sử dụng từ giữa tháng sáu.

Hôm nay là kỷ niệm một năm hai người lãnh chứng.

Ngày 20 tháng 6.

Lẽ ra hôm nay phải là một ngày lãng mạn, nhưng Ôn Ninh lại không thể cao hứng.

Hai ngày trước, Cố Trì Khê đi công tác, vốn định cùng ngày trở về, nhưng bởi vì tạm thời có việc, ngày trở về không xác định, cho nên nàng ở nhà một mình ba đêm, ủy khuất lại khổ sở.

Trong phòng khách bật điều hòa, lạnh lẽo, nàng nằm trên sô pha nghịch điện thoại, thường xuyên kiểm tra tin nhắn WeChat, mặt căng thật dài.

Xú tỷ tỷ ——

Thậm chí còn không gọi điện thoại, sợ là đã quên hôm nay là ngày gì.

Nàng càng không nhắc nhở.

Nghĩ lại thời điểm này năm ngoái, giữa hai người vẫn còn hố sâu hiểu lầm, giấy hôn thú bị “lừa”, thỏa thuận một năm sẽ ly hôn. Bây giờ, thời gian đã đến, cái gọi là thỏa thuận đã được tính từ lâu.

Ôn Ninh đột nhiên nghĩ tới trò đùa dai...

Nàng lấy ra một tấm ảnh chụp giấy hôn thú, gửi cho Cố Trì Khê, đánh chữ: [Hết một năm rồi, khi nào thì ly hôn?]

Năm phút, mười phút...

Nửa giờ sau, Cố Trì Khê trả lời: [Cục dân chính biến mất trong đêm]

Ôn Ninh cười ra tiếng.

Cố Trì Khê: [Ngoan, buổi chiều chị trở về mang quà cho em]

Ôn Ninh: [Buổi tối làm tiểu da cho em dùng đi! ]

Cố Trì Khê không trả lời.

Ôn Ninh nằm trên sô pha cười đến đau bụng.

Điện thoại chợt rung lên.

Điện thoại của biểu muội.

Nàng sửng sốt, đầu ngón tay lướt qua nút màu xanh lá cây để kết nối: "Diêu Diêu?"

Yên lặng một hồi, thanh âm của biểu muội âm trầm truyền đến: "Biểu tỷ, chị đang ở đâu?"

"Ở nhà, hôm nay chị được nghỉ, có việc gì sao?"

“…Em có chuyện muốn nói với chị, bây giờ em tìm chị.” Nói xong, cô cúp điện thoại.

Ôn Ninh có loại trực giác không tốt.

Ước chừng hai mươi phút sau, chuông cửa bên ngoài vang lên, Ôn Ninh đi dép lê ra ngoài, một cô gái dáng người cao gầy đứng ở ngoài cổng, mặc áo phông đơn giản, quần đùi, đi dép bệt, cúi đầu, nhìn có chút tiều tụy.

“Diêu Diêu, sao vậy?” Vừa kéo người vào phòng, nàng đã cảm thấy trên mặt có gì đó không đúng

Sắc mặt Từ An Diêu tái nhợt, nắm chặt túi xách, đi dép lê mà Ôn Ninh đưa cho, đi tới sô pha ngồi xuống.

Một ly nước ép dưa hấu mát lạnh được đặt trước mặt cô.

Biểu tỷ……"

“Ừ,” Ôn Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, “Em muốn nói chuyện gì?”

Từ An Diêu mấp máy môi, sau đó lại mím lại, cúi đầu lấy trong túi xách ra một que thử thai.

Hai vạch đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.