Bên ngoài, đại hoàng lại sủa một tiếng. Gió đêm lướt qua đầu mành, vang lên tiếng sàn sạt.
Người trong ngực vừa thơm vừa mềm, cánh tay Hoắc Hi căng cứng khẩn trương, sợ làm đau cô, lại nhịn không nổi mà sờ soạng, khẽ hôn liếm vành tai. Thịnh Kiều dán sát vào người anh, nghe được tiếng tim đập kịch liệt.
Cô đưa tay xỉa xỉa vòm ngực một cái, nhỏ giọng nói.
“Hoắc Hi~ tim anh đập thiệt là nhanh~”
Cơ thể Hoắc Hi càng căng cứng, dường như không thể áp chế nổi dục vọng của mình. Thịnh Kiều cảm giác được, tức khắc không dám nhúc nhích, im lặng lắng nghe tiếng hô hấp dồn dập trên đỉnh đầu. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thực hiện động tác tiếp theo.
Cô trước giờ luyến tiếc anh phải khổ sở khó chịu, thẹn thùng lên tiếng.
“Hoắc Hi~ em… có thể…”
Anh cười nhẹ, vỗ đầu cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Chỗ này không tiện. Ngoan~ ngủ đi, anh không sao.”
Thịnh Kiều thu tay về, không ôm eo nữa.
“Vậy em chui vào trong ngủ nha. Không dựa vào anh nữa.”
Hoắc Hi túm cô trở lại, ra sức ôm cô càng chặt hơn.
“Cứ ngủ như thế này. Anh muốn ôm em.”
Cô lại vòng tay ôm anh lần nữa. Cách một lớp vải mỏng, cô cảm nhận được cơ bụng cơ eo của anh nhỏ đi một chút, anh gầy đi rất nhiều, nhưng dáng người càng săn chắc hơn, nhịn không được đưa tay lên sờ sờ.
Hoắc Hi vất vả lắm mới ép xuống được, giờ dục vọng lại ngẩng cao đầu lần nữa. Anh khàn khàn nói một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-fan-hieu-biet-mot-chut/1775213/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.