Sau khi được Thịnh Kiều mang về nhà thì trên cơ bản bà Thịnh không hề bước chân ra khỏi cửa, trừ lúc cần đi siêu thị mua thức ăn. Ở thành phố lớn, trời xa đất lạ, bốn phương tám hướng đều là nhà cao tầng san sát nhau, hàng xóm ngăn cách bởi cửa chống trộm. Thịnh Kiều bận rộn công tác, bà Thịnh ở nhà một mình không có ai để trò chuyện. Ngày xưa sống ở thị trấn nhỏ, có hàng xóm láng giềng náo nhiệt. Ở viện điều dưỡng cũng có bạn chung phòng để nói chuyện vui đùa. Hiện tại, bà đúng là cô đơn một thân một mình.
Không lâu trước đó, Thịnh Kiều nhận ra mẹ cô có dấu hiệu trầm cảm, không nói hai lời, đăng ký cho bà làm thành viên của câu lạc bộ người già. Bà chỉ cần ngồi xe buýt công cộng đậu ngay dưới nhà đi hai trạm là tới nơi. Bà Thịnh không ngờ còn có loại câu lạc bộ như vậy.
Bà đeo tay giả chân giả nên cử động bất tiện. Mấy chuyện như là nhảy quảng trường hay múa hát gì đó, bà đều làm không được. Nhưng ở trung tâm văn hóa thể thao thì cầm kỳ thi họa cái gì cũng có. Thịnh Kiều đi với mẹ tới tham quan trung tâm vài lần. Sau đó, bà Thịnh nảy sinh hứng thú với môn cờ vây. Bà trở nên y như một đứa trẻ, vui vẻ bừng bừng chạy theo thầy giáo học hỏi. Cuộc sống sinh hoạt của bà rốt cuộc đã có chút lạc thú, cũng bắt đầu có bạn bè.
Hôm qua, bà cùng ban hội cờ vây đi qua thành phố lân cận để tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-fan-hieu-biet-mot-chut/1775207/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.