Sắc mặt Thịnh Kiều ửng hồng, hiện tại mới thấy lúng túng, mấp máy môi không thốt nên lời.
Không biết áo khoác và nút áo từ khi nào đã bị anh cởi bỏ. Hoắc Hi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dùng ngón tay cọ xát từng tấc da thịt, mỗi lần lướt qua đều khiến cơ thể cô run rẩy, nhưng anh thủy chung không di chuyển lên trên. Hoắc Hi tiếp tục cúi đầu hung hăn cắn môi cô, khiến cô ý loạn tình mê, cạy khớp hàm khiến cô khẽ hé miệng ra, sau đó anh hôn càng sâu. Cô theo bản năng muốn đáp lại nhưng anh xâm phạm quá mức mãnh liệt, cô sắp ngất luôn.
Giữa môi cô tràn ra một tiếng rên rỉ, cằm ưỡn lên. Hoắc Hi vòng tay xiết chặt eo của cô, kéo thân thể cô dán sát vào mình, môi hôn một đường đi xuống, từ môi xuống cằm, qua yết hầu, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh.
Thịnh Kiều nức nở một tiếng, hai tay nắm chặt ra giường, sau một lúc mới nghe tiếng anh trầm trầm cất lên.
“Em sợ sao?”
Cô nhỏ giọng khóc hức hức, thần trí đã sớm mê ly, lại gật, lại lắc.
Hoắc Hi không tiếp tục, đầu chôn nơi cần cổ của cô, ngực phập phồng lên xuống, thở hổn hển. Qua một lát, anh buông tiếng thở dài, thấp giọng nói.
“Anh nhờ Tiểu Đản đặt căn phòng bên cạnh cho em. Em qua đó trước nhé, lát anh qua.”
Cô vươn tay luồn vào áo anh, nhỏ giọng hỏi.
“Vậy còn anh?”
Hoắc Hi bắt lấy bàn tay đang sờ loạng của cô, kéo ra, xoa đầu cô bảo.
“Anh đi tắm, ngoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-fan-hieu-biet-mot-chut/1775203/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.