Hoa đào theo gió bay đầy trời. Kỷ Gia Hữu nói. “Cô ấy thật đáng thương.” Thịnh Kiều thở dài. “Vẫn là xã hội chủ nghĩa tốt hơn.” – chỉ vào cây đào trong sân – “Chặt gãy nó liền có thể thoát khỏi ảo cảnh.” Sau đó hai người tìm nửa ngày cũng không tìm thấy công cụ để chặt cây. Tổ đạo diễn cực kỳ đắc ý… haha… có thể đoán được cốt truyện thì sao chứ? Không có công cụ, ngươi cũng chẳng… Hả? Cô ta đang làm gì? Đọc truyện tại đây. Thịnh Kiều lôi ra công cụ mang theo bên người lần này – một cây xẻng gấp nhỏ. Cô ngồi xổm xuống tàng cây, nói. “Tổ đạo diễn lần này chuẩn bị trong thời gian rất ngắn, cây này đảm bảo mang từ nơi khác tới, khẳng định chôn không sâu được. Tới, chị đào đất, em giúp chị nhổ nó ra.” Tổ đạo diễn: “???” Cô cho rằng cô là Lỗ Trí Thâm hả? Kỷ Gia Hữu đứng tấn vững vàng, hai tay ôm lấy cây đào, dưới sự trợ giúp của Thịnh Kiều, nhẹ nhàng đem cái cây bứng ra. Tổ đạo cụ đúng là có đầu tư tâm huyết, bên dưới gốc cây còn chôn một manh chiếu rách nát, ẩn ẩn có thể thấy một bộ hài cốt được quấn bên trong. Tuy biết đây là giả, Thịnh Kiều vẫn chấp tay mà bái lạy rất thành khẩn. Kỷ Gia Hữu ngồi xổm trên mặt đất, bẻ gãy hết mấy nhánh cây nhỏ, chỉ chừa lại một gốc cây bự, sau đó móc cây đao trong túi ra, bắt đầu cưa cây. Tổ đạo diễn: “…” Được rồi, cậu nhóc này quá ư là thành thật. Hệ thống lúc này trực tiếp tuyên bố trò chơi kết thúc. Nữ diễn viên đóng vai Quý Phi từ bên trong đi ra. Thịnh Kiều cúi chào. “Kỹ thuật diễn của cô thật tốt lắm~” Quý Phi ngượng ngùng cười. Ra bên ngoài, mấy người bị ăn thịt lúc nãy được thả ra. Thẩm Tuyển Ý còn mặc nguyên long bào, vừa đi vừa nói. “Các ngươi dám đối đãi với trẫm như vậy, trẫm sẽ chém đầu các ngươi.” Thịnh Kiều vẫy vẫy tay. “Tỉnh tỉnh… đại thanh đã vong.” o0o Tiết mục quay xong đã là gần sáng. Mọi người ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau, dựa theo lịch trình của từng người mà rời đi. Thịnh Kiều tạm thời không có công tác mới, sau khi về nhà, cơ bản toàn bộ thời gian đều là đọc kịch bản và nói chuyện phiếm với tỷ muội trong nhóm chat. Lương Tiểu Đường nhắn tin qua hỏi. Cp của em hôm nay đã gặp mặt nhau chưa? Cp của em đã bị chính chủ tự tay hủy rồi. Lương Tiểu Đường gửi qua mấy khuôn mặt khóc lóc. Thực là thương tâm, cp của em còn chưa phát đường nữa mà… cuộc sống này làm sao sống tiếp đây. Khoảng thời gian trước, một trạm tử của Hoắc Hi phát hành một cuốn sách ảnh để kỷ niệm tuần lưu diễn. Trong đó có hơn 100 ảnh chưa từng công bố, đóng gói cực đẹp, còn tặng kèm một con thú bông hình người của Hoắc Hi và một cái móc khóa. Trình độ chỉnh ảnh của trạm tử kia trước giờ vẫn rất đẹp, hơn nữa lần này số lượng giới hạn, cho nên cơ bản phát hành trong vòng 1 giây liền bán hết. Lương Tiểu Đường cũng nằm trong số những người đi tranh đoạt sách ảnh. Thật vất vả mới cướp được. Chờ tới lúc nhận hàng trong tay, tưởng sẽ cầm trong tay một quyển sách ảnh mỹ lệ, không ngờ lúc vận chuyển xảy ra vấn đề, khiến quyển sách bị hư hại không ra hình dạng. Mặc dù công ty vận chuyển nguyện ý bồi thường theo giá gốc, vấn đề là hiện giờ muốn mua lại cũng không có mà mua. Lương Tiểu Đường vì chuyện này mà đau khổ mấy ngày. Trên weibo mỗi ngày đều khóc lóc một trận, vừa khóc vừa mắng chửi công ty vận chuyển, không những mắng mà còn tag bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty người ta vào, sau khi biết công ty đã bồi thường tiền đầy đủ, nhân viên mới bất lực hỏi. “Vậy cô muốn chúng tôi làm thế nào bây giờ?” Lương Tiểu Đường tức muốn chết luôn. “Loại sản phẩm có ý nghĩa kỷ niệm như thế này có thể dùng tiền để bồi thường sao?” Thịnh Kiều nằm trên giường đắp mặt nạ, lên tiếng an ủi. “Không phải chỉ là một cuốn sách ảnh của tuần công diễn thôi sao, có gì lớn đâu, chị tặng em một quyển là được.” “???” “Vừa vặn chị cũng muốn có một quyển làm kỷ niệm, để ngày mai chị đi liên hệ với bên chế tác, dùng hình chụp của chị để làm sách ảnh. Đều là ảnh đã qua chỉnh sửa nha, rất đẹp nha. Lúc đó sẽ tặng cho em.” “!!!” Thịnh Kiều nói làm liền làm, ngày hôm sau liên hệ với bên chế tác và in ấn. Ngày xưa cô vẫn thích tự in ảnh do cô chỉnh sửa đóng thành một tập sách. Tính theo giá thị trường thì chuyện làm này rất là tốn tiền. Sáng sớm cô liên hệ với bên chế tác để lên kế hoạch, buổi chiều liền gửi hơn 100 tấm ảnh qua, sau đó cùng bọn họ thảo luận về bìa sách. Phương thức in sách ảnh thế này đều là theo số lượng lớn, nhưng Thịnh Kiều chỉ in 2 cuốn, giá cả tự nhiên cao hơn không biết bao nhiêu lần. Hai ngày sau, sách ảnh hoàn mỹ đã giao tận tay cô. Cô dùng chuyển phát nhanh gửi cho Lương Tiểu Đường, trong ngày đã nhận được. Đối lập với sách ảnh của trạm tử kia, sách ảnh của Thịnh Kiều có chất lượng cao cấp hơn hẳn. Đầu tiên là ảnh chỉnh sửa đẹp hơn, tiếp theo là loại giấy cũng tốt hơn. Lương Tiểu Đường vui vẻ muốn chết, lập tức chụp hình khoe lên weibo. Lương Tiểu Đường là thành viên của Thiên Vân Trạm, lượng người theo dõi không hề thấp. Hi Quang nhìn thấy sách ảnh kia, lập tức nhận ra đó là tác phẩm của Phúc Sở Ý. Đại thần chỉnh ảnh đúng là đẹp hơn nhà khác nha~ Thế là một đám chạy tới weibo của Phúc Sở Ý năn nỉ ỷ ôi kêu cô in sách bán cho họ. Trong fandom, trạm tử phần lớn tồn tại vì lợi ích. Rất nhiều trạm tử mang tính sở hữu rất nặng, cực kỳ bài xích người ngoài. Chính vì thế, bọn họ không mấy thiện cảm với một Phúc Sở Ý chuyên theo đuổi buổi biểu diễn lại là fangirl chính hiệu. Không ngờ Phúc Sở Ý đăng weibo nói. —— không bán, chỉ in cho bản thân làm kỷ niệm thôi. Trạm tử bị vả mặt, lập tức xóa bỏ bài viết nói móc nói mỉa Thịnh Kiều trước đó, nhưng có Hi Quang đã kịp chụp màn hình, đăng vào siêu thoại. —— rốt cuộc ai mới là người mê tiền ở đây? Sợ người khác ăn miếng bánh nhỏ của mấy ngươi sao? Trát phấn bôi kem lên mặt đúng là ghê tởm. Thích thì lấy số liệu tiếp ứng mà so sánh kìa. Mấy cái trạm tử của các người còn đóng góp không nhiều bằng một mình Phúc Sở Ý đó. Lúc đánh bảng thì không thấy mặt mấy người nhưng hễ cần bán vật tiếp ứng thì mấy người đúng là trồi lên mạnh mẽ. Muốn nhắc nhở mấy bạn Hi Quang lắm tiền, tự mở to mắt ra mà nhìn, đừng tùy tiện thấy đồ của trạm tử nào cũng bỏ tiền ra mua. Trạm tử bán hàng liên quan đến idol trong vòng fan luôn là một mảnh đất màu xám, rất nhiều fans muốn mua vật liên quan đến idol nhưng cũng có fans cảm thấy hành động này xâm phạm quyền lợi của idol, nói chung là rất khó lưỡng toàn. Lại nói, theo luật ngầm trong giới thì các trạm tử phải lấy ra 70% lợi nhuận để tiếp ứng cho idol, nhưng rất nhiều người chỉ muốn kiếm tiền, dù sao thì tiền của fans là dễ kiếm nhất. Thời điểm rao bán hàng thì sôi nổi mười phần nhưng đến lúc fandom yêu cầu góp vốn tiếp ứng liền lặn mất tăm. Mỗi lần đều khiến cho fandom ra tay xé dữ dội. Bài viết kia vừa đăng lên siêu thoại, quả nhiên Hi Quang lại bắt đầu xé các trạm tử, nợ mới nợ cũ đem ra tính hết. Ai kiếm lời từ fans nhưng không góp vốn, không đánh bảng, trực tiếp bị réo tên. Một lần nháo như vậy, thật ra cũng giúp làm trong sạch fandom không ít. Đây đều là công lao của Phúc Sở Ý. Đại thần, chị thật sự không bán sách ảnh sao? Chúng em hứa tuyệt đối không xé chị! Mỗi ngày đều có người vào weibo của Phúc Sở Ý năn nỉ cầu khẩn. Thịnh Kiều cuối cùng dứt khoát mở một lần tặng thưởng. —— vĩnh viễn không bán. Nhưng thấy mọi người đều rất muốn, tôi sẽ in 500 cuốn để tặng, miễn phí vận chuyển. Yêu cầu: là fan thật sự, cần cung cấp lịch sử đánh bảng. Vào sinh nhật của bảo bối sẽ mở thưởng, xem như là lễ vật tiếp ứng của tôi. Đờ mờ~ 500 cuốn sách ảnh? Còn miễn phí vận chuyển? Không cần tiền bưu điện luôn à? Đại thần, chị giàu như vậy sao? Chị còn thiếu chân sai vặt không? Những trạm tử móc mỉa Phúc Sở Ý trước đó hoàn toàn không còn gì để nói. Được rồi, cô có tiền, xem như cô lợi hại. Thịnh Kiều liên hệ với nhà in lúc trước, bọn họ vẫn còn giữ bản thảo, yêu cầu in thêm 500 cuốn, mấy ngày sau cô đã nhận được. Công nhân chỉ có thể giao hàng tới cửa thang máy. Thịnh Kiều gọi Phương Bạch và Đinh Giản cùng tới, nhờ họ giúp mang hết vào nhà. Hai người kia nhìn một đống thùng cạc-tông trước cửa thang máy mà trợn mắt há mồm. Thịnh Kiều chỉ vào một góc trong phòng khách, kêu họ cứ đặt hết ở đó, lúc này phía sau đột nhiên vang lên âm thanh nghi hoặc. “Em lại mua cái gì nữa vậy?” Thịnh Kiều thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Hoắc Hi lanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ lấy, cả người cô ngã ra sau, dép lê tuột khỏi chân. Hoắc Hi giúp cô đứng thẳng, sau đó đi nhặt dép lê. Thịnh Kiều sợ tới mức co chân nhảy. “Em tự mình tới… tự mình tới.” Cô nhặt được dép lê, mang vào chân, chớp mắt nhìn cái người cô vẫn ngày nhớ đêm mong, cười hắc hắc. “Hoắc Hi, anh sao lại tới?” “Tới tập diễn với em.” “À… à…” Hoắc Hi nhìn mấy thùng giấy. “Mua cái gì? Sao nhiều vậy?” “À… một ít đồ.” “???” Phương Bạch và Đinh Giản khiêng cái thùng cuối cùng đi vào, hô lên. “Tiểu Kiều, đáy thùng này bị bung rồi, mau giúp với, có một quyển bị rớt đằng sau kìa… chị rốt cuộc mua cái gì vậy?” Hoắc Hi đi ra. Hai người vừa rồi ngồi xổm ở thang máy khiêng đồ nên không trông thấy anh đi lên, lúc này mới ngạc nhiên chào hỏi. Hoắc Hi gật đầu, cúi người đem cuốn sách dưới đất nhặt lên. Bìa sách chỉ có một màu đen nhánh, ở góc trái bên dưới dùng thiếp vàng khắc hai chữ “HX”. Hoắc Hi tùy ý mở ra xem, bên trong là ảnh đã qua chỉnh sửa của anh. Thịnh Kiều chạy tới, thấy Hoắc Hi đang xem sách, tâm thật muốn chết. Phương Bạch và Đinh Giản đem thùng giấy cuối cùng vào nhà, chào hỏi xong liền rời đi. Đóng cửa lại, Hoắc Hi vẫn còn đứng lật sách, Thịnh Kiều nhích nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi. “Là dùng để rút thăm trúng thưởng.” “Dùng anh để rút thăm trúng thưởng?” “…” Cái này… Hoắc Hi rốt cuộc xem xong, đóng sách lại. Thịnh Kiều đưa tay muốn lấy, không ngờ Hoắc Hi không chịu buông. “???” “Chính chủ muốn một cuốn.” “Phải nộp lịch sử đánh bảng mới có tư cách tham gia rút thăm trúng thưởng nha.” – cô hỏi – “Anh có tự đánh bảng cho anh không?” “…” Cho nên chính chủ còn không có tư cách để sở hữu quyển sách này hả?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]