Mộc Y nhìn Tô Mộc Đức không nói gì,rồi đi lại tủ quần áo. Cô chỉ lấy vài bộ bỏ vào vali rồi đi ra khỏi phòng. Cha cô như chết đứng, chỉ tay về phía cô quát lớn:
" Nghiệt chủng mà, tao không có đứa con như mày. Muốn đi đâu thì đi đừng về cái nhà này nữa"
Mộc Y cười đau khổ quay lại nhìn ông, dùng toàn bộ sự chịu đựng của mình mà thốt ra từng câu:
" Ông có bao giờ coi tôi là con ư?"
Nói xong Mộc Y quay mặt đi, sải đôi chân thon dài ra khỏi cửa. Bỏ lại ánh mắt phát điên của cha cô. Dưới lầu Mộc Kỳ và Ngạn Trương cười đắc ý. Nhìn cô khinh bỉ,rồi lại quay sang mỉa mai:
" Ôi trời, người ta leo lên được giường của người giàu nên đâu cần ở cái nhà này"
" Được bao lâu, mẹ à con thấy em ấy sớm cũng bị đá văng"
"...."
Họ cố ý nói to để cô nghe thấy. Mộc Y vẫn tỏ ra bình thường vì cô chẳng để họ vào mắt huống chi là những lời thị phi dơ bẩn đó. Thật chẳng đáng để cô bận tâm.
- -------
Mộc Y đi lang thang trên phố. Rồi lại ghé vô quán bar mượn rượu giải sầu, mặc dù tửu lượng của cô chẳng bằng ai. Uống được vài ly liền lăn đùng ra sỉn.
Dưới ánh đèn led nhấp nháy liên tục, những tiếng hò reo tiếng nhạc. Tất cả hòa vào nhau càng khiến cô đau cả óc. Cô chọn cho mình một chỗ yên tĩnh ở phía trên lầu. Cô gọi cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-em-that-quyen-ru/2471529/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.