Hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lại quật cường đưa tay đẩy ra:” Không nên dùng bàn tay vấy bẩn kia đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi, ta chỉ muốn ôm nàng hồi cung để ngự y trị bệnh cho nàng…”
Vừa nói, hắn lại muốn đưa tay ra, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lần nữa vung tay đẩy ra, nàng tuyệt tình nhìn chằm chằm hắn:” Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao? Ta nói đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi…” Hắn gấp đến muốn chết:” Nàng bây giờ đang bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, nếu không để ngự y chữa trị, nàng sẽ chết.”
“Chết rất đáng sợ sao? Ta cũng không phải là chưa có chết qua.” Nàng nhún nhún vai:” Bất quá đối với chuyện bị chém đầu để răn đe này, ta thật đúng là rất muốn được thử một chút.”
“Đem đi chém đầu răn đe, đây chẳng qua là do ta nhất thời nói nhảm, cho dù nàng thật sự muốn hại chết ta, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng.”
“Nga, chuyện phát triển được quả nhiên làm cho người ta cảm thấy hài hước, nghe nói những hoàng đế cổ nhân các ngươi rất tin phụng một câu nói như thế nào nhỉ? A đúng rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đột nhiên lại đổi ý là chơi không tốt a, chém thì chém đi, ta nghĩ muốn thể nghiệm một chút cái tư vị đau đớn, lần trước bị chết chẳng có cảm giác gì, lần này nhất định phải chết dễ chịu, sảng khoái một chút…”
Tây Môn Liệt Phong suýt nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-dieu-ngoa-cua-tram/1410978/chuong-94.html