Chương trước
Chương sau

“Như vậy, nàng sẽ chọn lưu nước mũi hay là thúi lắm?” Hắn cố nén cười hỏi.
“Đương nhiên là thúi lắm!” Cẩm Cẩm đem trái cam đã bóc vỏ hết tùy ý lấy một mũi, hướng giữa không trung ném lên, đợi đến khi múi cam rơi xuống, nàng rất bướng bỉnh dùng miệng vừa vặn đón.
“Ngươi nghĩ thử xem a, nếu như lựa chọn thúi lắm, chỉ có thể ở trong không khí ngửi được một cổ mùi vị thối thối, tuy nhiên nó cũng sẽ ảnh hưởng một chút đến hình tượng của mình trong lòng tướng công, còn nếu một khi đổi thánh lưu nước mũi, cho dù đối phương lớn lên có thanh tú mỹ miều bao nhiêu, trên miệng treo hai cái lỗ nước mũi ròng ròng, cho dù ai nhìn thấy được cũng cảm thấy rất ghê tởm, như vậy còn muốn ăn sao.”
Nàng vừa nói vừa ăn, một chút cũng không cảm thấy bởi vì chủ đề mình vừa nói mà sinh ra cảm giác ác tâm.
Tây Môn Liệt Phong phát hiện mình hiện tại rất muốn bật cười, khuôn mặt tuấn tú cố gắng đè nén, không để cho tiếng cười bộc phát ra từ miệng mình.
“Khụ khụ! Nếu như đối phương uống xong không ngừng có mùi thối, nếu vậy thì còn muốn uống sao.” Hắn phát hiện mình lại có thể cùng nữ nhân đàm luận chủ đề như thế này.
“Làm sao có? Có cái rắm kêu rất là to, nhưng là cũng có cái rắm buồn bực không phát ra tiếng mà chỉ có mùi…”
“Ha ha ha…” Tây Môn Liệt Phong rốt cục không thể ức chế được nữa mà cười lớn ra tiếng,” Thú vị! Thú vị! Nàng phan tích quả nhiên rất thú vị.”
“Đây là căn cứ theo chứng minh của rất nhiều chuyên gia, cái khảo nghiệm trong lòng này là siêu cấp chuẩn nha.” Mộ Cẩm Cẩm có chút mê muội nhìn hắn nở nụ cười, không nghĩ tới bộ dáng hắn cười lên so với cái lúc làm mặt nghiêm lạnh lại có sức hút mê người như vậy, kỳ quái! Lòng của nàng tại sao giống như nai con nhảy loạn hết cả lên vậy?
Cầm múi cam cuối cùng trong tay ném lên giữa không trung, nàng vừa muốn mở miệng đón lấy, không ngờ Tây Môn Liệt Phong vào ngay lúc này lại nhanh hơn nàng một bước đem múi cam ngậm vào miệng.
“Uy, làm sao ngươi có thể ăn trộm đồ của ta?” Hai tay bấm trên cái eo thon nhỏ, Cẩm Cẩm làm ra một bộ dáng ác phụ hung dữ.
Ưu nhã nhai miếng cam trong miệng, Tây Môn Liệt Phong cười cười nghĩ đến phải trừng phạt tiểu du côn này,” Trong cung này bất kỳ một vật nào cũng đều thuộc về trẫm, đừng nói là một quả cam, ngay đến cả Cẩm phi nàng…”
Cánh tay dài nhấc lên, hắn một tay đem Mộ Cẩm Cẩm ngồi lên trên đùi của mình, khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống, môi tà tà giơ lên,” Nàng không phải cũng giống như được quy trong các thức phẩm thuộc về trẫm hay sao?”
“Triều đại này của các ngươi không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân ư, huống chi… Ta đã quyết định sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho ngươi bỏ ta, sau đó tính toán đi ra ngoài vân du tứ hải, xông xáo giang hồ, cho nên…” Bị hắn ôm trong ngực, Mộ Cẩm Cẩm cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn,” Uy, buông tay của ngươi ra khỏi người ta…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.