"Tôi không lên!"
Cô bướng bỉnh cự tuyệt. Cố Lăng Thần cau có đi lại bế cô lên xe mặc cho cô vùng vẫy. Vào trong xe, anh ghì cô xuống ghế, ánh mắt lộ rõ sự tức giận:
"Yên lặng, còn cựa quậy tôi liền ăn cô trên xe."
"Anh, đồ lưu manh."
"Năm đó không phải rất giỏi chạy trốn sao? Giờ bị tôi bắt được, em nghĩ mình còn chạy được à?"
Cô không còn giãy giụa nữa, anh liền buông tay ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế xe.
"Đến biệt thự Đông Thành."
Quản lí Lưu nổ máy, Ngà hốt hoảng:
"Anh làm gì thế? Đưa tôi đi đâu?"
Không thấy hắn trả lời, trong lòng cô có chút bấn loạn:
"Nếu giờ không về khách sạn. Tiểu bảo bối sẽ lo lắm."
"Anh mau cho tôi xuống." Cô cố gắng đẩy cửa xe.
"Nháo đủ chưa? Im lặng mà theo tôi."
Lăng Thần gằn giọng khiến cô không dám nhúc nhích. Uy áp của đối phương thật đáng sợ, e rằng nếu cô còn làm loạn trên xe, hắn sẽ băm vằm cô ra thành từng mảnh. Cô đành nhắn tin cho con trai:
"Bảo bối, con ở đó đợi mami, khi nào xong việc liền về với con. Đừng chạy lung tung nhé!"
Thấy cậu bé đã xem, cô thở phào nhẹ nhõm. Bên phía Tô Nhiên, cậu lắc đầu ngao ngán:
"Người mẹ ngốc của mình luôn làm việc bất cẩn. Không biết có bị ai ức hiếp không. Nếu đến tối vẫn chưa về, mình sẽ đi tìm bà ấy."
Cố Lăng Thần đưa cô đến căn biệt thự mà trước đây cô đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-dai-nhan-ta-bat-duoc-em-roi/2980241/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.