Thấy cái chìa khóa xe xa hoa cực phẩm này, Tịch Triêu Thanh có chút ngớ người ra. "Thật ngại quá cái này... là ngày hôm qua người khác cho ta!" Từ Cảnh có phần hơi xấu hổ, chỉ là hắn thực sự không biết diễn tả chuyện ngày hôm qua như thế nào. "Ta với ngươi có cái gì phải ngại chứ, không có gì đâu nè!" Tịch Triêu Thanh cười cười, trong lòng nàng mơ hồ biết chuyện này có liên quan đến Bồi Nguyên Cao, nhưng nàng cũng không có hỏi thêm cái gì. Bây giờ ở trong mắt nàng, Từ Cảnh vẫn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, tính tình tốt bụng, thành thật, chưa từng trải sự đời, không thể so sánh với sau này đã trở thành đại tiên nhân Từ Cảnh mà nàng biết trong đời trước được. Nhưng... Một người sống cả đời có thể làm được gì, có lẽ là kinh nghiệm sống, có thể là mối quan hệ. Không phải ai sau khi lấy được Bồi Nguyên Cao, đều có cơ hội đổi được một chiếc Bentley, chỉ có một số rất ít người có thể lợi dụng tài sản hiện hữu đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa. Đến đây, Tịch Triêu Thanh càng tin tưởng vào ánh mắt và sự lựa chọn của mình, từ sau khi nàng sống lại, Từ Cảnh chính là đầu tư lớn nhất của nàng, nếu như Từ Cảnh của bây giờ cùng với sự đồng hành của mình, có thể đạt đến địa vị đời trước mà không có bị ép buộc thành loại người lạnh lùng thích giết chóc kia, để cho nàng đều cảm thấy sợ hãi —— Vậy hắn, có thể nói là hoàn mỹ! Chỉ là…. Nữ nhân lưu lại mùi nước hoa trên người Từ Cảnh là ai? "Ngươi... Ngươi làm sao vậy?" Khi Từ Cảnh nhìn thấy trên mặt Tịch Triêu Thanh một hồi thì nụ cười dịu dàng ôn nhu, đôi mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng, một hồi thì âm u, tràn đầy hàn ý, như muốn giết sạch toàn thế giới, làm hắn cảm thấy là lạ. Tịch Triêu Thanh khôi phục lại tinh thần, ngọt ngào cười, ôm tay hắn làm nũng nói rằng: "Lão công, lấy chiếc xe Bentley này của ngươi chở ta đi vòng vòng nha." Loading... Thì ra Tịch Triêu Thanh là muốn đi thử chiếc xe này, Từ Cảnh thở phào nhẹ nhõm nói: "OK." … "Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Tịch Triêu Thanh kêu Từ Cảnh lái xe chở nàng đến hầm để xe bên dưới cao ốc thương mại Phồn Thiên ở ngoại thành phía tây của Nam Thành, Từ Cảnh giao hàng rất ít đến nơi này, bởi vì ở trung tâm thương mại này bình thường đều là bán hàng cao cấp, người tới chỗ này không giàu có thì cũng quyền cao chức trọng, thường những người như thế đa số họ sẽ không đặt mua đồ ăn giao tận nhà. Tịch Triêu Thanh và Từ Cảnh đi xuống xe, xung quanh tất cả đậu đều là xe sang, nhưng chiếc Bentley 728 này của Từ Cảnh gần như là không có đối thủ, toàn bộ Nam Thành đắt tiền hơn xe này không hơn ba chiếc. "Sáng hôm nay ở phòng khách lầu một của tòa nhà Phồn Thiên này có tổ chức một buổi đấu giá, ban đầu ta không muốn đến đây vì không muốn gặp cái người đáng ghét kia với lại cũng không có cần cái gì, nhưng ngươi không cẩn thận làm mất Bồi Nguyên Cao, buổi đấu giá Thiên Vật hôm nay có cơ hội mua được nguyên liệu chế tác Bồi Nguyên Cao, cho nên ta dẫn ngươi đến xem có may mắn tìm được nguyên liệu hay không." Tịch Triêu Thanh nhìn chiếc xe Bentley kia, càng nhìn càng thấy quen, nàng biết đời trước mình nhất định đã gặp qua, nhưng khoảng thời gian này của nàng trong đời trước đều là ở thủ đô, cho nên dù cố gắng thế nào đi nữa nàng cũng nhớ không ra. Từ Cảnh hiếu kỳ hỏi: "Thì ra là thế... Nhưng ngươi nói người đáng ghét kia, là ai?" Thần sắc Tịch Triêu Thanh nhàn nhạt, nói rằng: "Đồ ruồi muỗi mà thôi, là anh em bà con xa với Vương Đào, Chắc là Vương Đào nói cho hắn biết ta chuyển đến Nam Thành, cho nên hắn mới chạy đến tìm ta." Từ Cảnh gật đầu, người mà Tịch Triêu Thanh nói đến chắc chắn là Vương Diệc Khiêm của ngày hôm qua. Tịch Triêu Thanh lắc đầu cười khẽ nói: "Bất quá, kẻ kia cũng không được may cho lắm, hình như hắn đến nam thành đắc tội với người nào, bị đánh rất thảm, thực sự là người xấu sẽ bị trời phạt. Nhưng mà người đánh hắn cũng sẽ gặp rắc rối rồi, thế lực nhà hắn cũng không đơn giản, người bình thường không thể so sánh được." Nói đi thì cũng nói lại dù sao Vương Diệc Khiêm cũng là một ngoại kình tông sư, Từ Cảnh không thể nào là đối thủ của hắn được, cho nên Tịch Triêu Thanh cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ có liên quan gì đến Từ Cảnh, tin tức Vương Diệc Khiêm bị đánh nàng còn là nghe được từ cha mẹ Vương Diệc Khiêm. Từ Cảnh hơi híp mắt sờ sờ mũi, nói rằng: "Thế à....." Tịch Triêu Thanh mỉm cười với Từ Cảnh nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, tranh thủ thời gian đi." Hai người từ nhà để xe dưới hầm đi tới cửa phòng triển lãm đấu giá hội lầu một. Những người tới đây sáng nay, toàn là những người tầng lớp thượng lưu thành công trong xã hội khoảng bốn năm mươi tuổi ăn mặc sang trọng, xa xỉ, khí chất vượt xa người thường, nhỏ tuổi như Từ Cảnh với Tịch Triêu Thanh hầu như không có cơ hội tiếp xúc được với buổi đấu giá đẳng cấp như thế này. Cho nên… Tịch Triêu Thanh và Từ Cảnh đứng ở cửa, khiến mọi người vô cùng chú ý. Bảo vệ cửa vào ngăn lại hai người và hỏi: "Hai người các ngươi tới tham gia đấu giá Thiên Vật phải không? Thiệp mời đâu?" Người bảo vệ này đánh giá bọn họ, Tịch Triêu Thanh mặc một bộ áo lông dài tay màu trắng, bo vào thân trên hiển lộ ra đường cong cao vút kinh người, quần jean màu xanh bó sát làm cái mông căng tròn, chắc nịch, mang theo một đôi giày cao gót màu đen mũi nhọn tôn thêm nét thon dài cho đôi chân, cùng với mái tóc tùy ý xõa trên vai một bên kéo đến ngay sau vành tai, cách phối đồ vô cùng đơn giản lại tạo ra cảm giác kinh diễm cho người xem như là thần nữ hạ phàm. Sắc đẹp tuyệt trần! Hơn nữa nàng với vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như băng, thật sự không hợp với tuổi của nàng, khí chất thực sự quá mạnh mẽ, cho dù nàng có mặc một cái bao bố rách thì bảo vệ ở đây cũng sẽ không dám nghi ngờ thân phận cao quý của nàng. Nhưng Từ Cảnh thì không được như thế, để xứng với chiếc xe Bentley này, ngày hôm nay ra ngoài hắn rất tiêu chuẩn mặc bộ âu phục màu rám nắng, cũng không biết hắn lấy được từ chỗ nào, giống như trẻ con trộm mặc đồ người lớn rộng phùng phình, hơn nữa lại còn mang một đôi giày thể thao màu trắng, Từ Cảnh cảm giác mặc bộ đồng phục giao hàng màu vàng của mình còn có phong độ hơn. Hai người đứng chung một chỗ, tạo thành sự đối lập quá mức rõ ràng, làm bảo vệ không thể không nghi ngờ thân phận của bọn họ. Tịch Triêu Thanh nhìn bảo vệ này lạnh giọng nói rằng: "Một buổi đấu giá Thiên Vật nhỏ con này cũng cần thiệp mời hả? Tranh thủ tránh ra đi, làm chậm trễ thời gian của ta, ngươi không đền nổi đâu." Sáu tên bảo vệ của đều mỉm cười châm biếm —— Chỉ là một buổi đấu giá Thiên Vật nhỏ con? Thật là quá mức to mồm! Phiên đấu giá Thiên Vật mỗi bốn năm mới tổ chức một lần các tỉnh thay phiên nhau tổ chức, trong buổi đấu giá, các loại tiên hoa bảo vật, vật liệu, linh dược quý hiếm, cần cái gì cũng có, đều là những thứ mà các vị tai to mặt lớn tha thiết ước mơ, ngày hôm nay bao nhiêu lãnh đạo cao cấp, CEO các tập đoàn, các vị tỷ phú trong các ngành nghề đều đến đây ngươi biết không? Những người bảo vệ này nghe Tịch Triêu Thanh nói xong thì nhận định là hai người trẻ tuổi này là hai kẻ lừa đảo nói rằng: "Không có thiệp mời đi chỗ khác chơi! Xem lại thân phận của mình đi, Còn dám nói chỉ là một buổi đấu giá Thiên Vật nữa chứ! Buồn cười, đi về hỏi ba mẹ các ngươi để biết rõ ràng rồi hãy tới nghe chưa." Tịch Triêu Thanh hai tay khoanh ở trước ngực, đôi môi thanh mảnh khẽ mím, ánh mắt nghiêm túc. Bởi vì là bất ngờ mới đến cho nên nàng chưa kịp vận dụng thế lực của bản thân, dù sao đây là Nam Thành mà không phải là thủ đô, không phải ai cũng biết nàng bởi vậy nàng cũng không có đặc quyền. Sắc mặt Tịch Triêu Thanh không vui lạnh nhạt nhìn bọn họ nói rằng: "Ta cho các ngươi trong vòng ba giây đồng hồ tránh ra, nếu không hậu quả tự gánh." Nhân viên bảo vệ kia mặc dù đang mạnh miệng nói: "Ai ya, ngươi xinh đẹp như vậy mà nói chuyện sao hung dữ nhỉ? Tưởng ta dễ bị hù hả? Đi báo cáo đội trưởng, nói ở đây có người lừa đảo!" Nhưng trong lòng hắn đã bị khí thế này của Tịch Triêu Thanh hù dọa, không biết xử lý loại tình huống này như thế nào, chỉ có thể báo cho đội trưởng biết để xử lý. Không dám chọc Tịch Triêu Thanh lại thấy Từ Cảnh có vẻ thành thật hiền lành nên bọn họ chuyển qua châm chọc khiêu khích cách ăn mặc của hắn. "Ăn mặc kiểu gì?... mặc bộ đồ tây nhãn hiệu HY gì gì đó tới tham gia đấu giá hả? Nhãn hiệu thời trang này có ai nghe qua chưa? Thằng nhóc này mặc bộ quần áo sổ rẻ, này là muốn tới đây ăn trộm hả?" Đám bảo vệ này cầm gậy cao su ngắn, vừa cười vừa nói: "Ha ha ha ha! Âu phục mặc với giày thể thao, kiểu phối đồ này hồi đó ta đi học chỉ thấy có ông thầy dạy toán mặc thôi!" "Bốp..." Ban đầu Tịch Triêu Thanh còn hơi chút kiềm chế, cho bọn họ một cơ hội, cho nên nhịn xíu không muốn làm lớn chuyện. Nhưng Tịch Triêu Thanh không thể chịu đựng được bọn hắn cười nhạo Từ Cảnh! Cho tên bảo vệ đang cười kia một bạt tai ngã xuống đất, ói ra hai ba cái răng, ra tay rất mạnh! Tốc độ càng nhanh đến nỗi không ai thấy rõ! “Tham gia đấu giá hội này người quá nhiều, còn đều là người có thân phận, quên đi! Đừng đem sự tình nháo lớn nữa, để cho người khác chế giễu. Từ Cảnh cảm thấy đây cũng không còn là việc nhỏ, rất nhiều người đều đã quay đầu nhìn tựa như xem trò vui, Từ Cảnh liền vội vàng khuyên nhủ Tịch Triêu Thanh. Trên mặt Tịch Triêu Thanh lộ ra nụ cười điềm mỹ, nhìn hắn nói rằng: "Lão công, bọn họ muốn cười ta thế nào cũng được, nhưng nếu có người dám cười ngươi, ta sẽ cho hắn cả đời cũng không thể cười được nữa, mặc kệ thân phận của hắn lớn nhỏ bao nhiêu, ta đều bình đẳng xử lý giúp ngươi. Cho nên... Ngươi yên tâm đi." Tịch Triêu Thanh nói như là bình thường không có việc gì, thật ra là cực kỳ kiêu ngạo. Nhưng vào lúc này, chỉ nghe một thanh âm nam tính hùng hồn. "Ai dám gây sự ở cao ốc Phồn Thiên? ! Chán sống rồi phải không?" Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi lưng hùm vai gấu thần sắc hung ác là đội trưởng đội bảo vệ, dẫn theo ít nhất hai mươi bảo vệ, từ chốt bảo vệ khác cùng nhau chạy đến đây. Rất nhiều người quyền quý còn đang ở cửa đại sảnh thấy động tĩnh lớn như vậy cũng tò mò đến xem chuyện này. Bảo vệ bị Tịch Triêu Thanh giáng cho một bạt tai đang nằm trên mặt đất vẻ mặt đau khổ nói: "Đội trưởng, cô đó ra tay đánh người! Ngươi xem hai người này đi, không có thiệp mời mà còn đòi vào, chúng tôi làm sao cho họ vào được?" Từ Cảnh bình tĩnh mở miệng nói rằng: "Là các ngươi khinh thường người khác, bị đánh là đúng rồi." Bảo vệ nằm trên đất tức giận chỉ vào Từ Cảnh nói: "Đội trưởng! Ngươi xem thằng nhóc này, ăn mặc kỳ quái đồ tây mang theo giày thể thao, nhìn sao cũng không thấy giống như là đi tham gia đấu giá, ta nói vậy ngươi thấy đúng không?" Từ Cảnh buông tay nói rằng: "Nếu vậy ngươi cũng không thể nói là ta đi vào trộm cắp đồ đạc a." Đội trưởng đội bảo vệ từ dưới đất đứng lên sau khi đã hiểu rõ tình huống, nhưng hắn hình như cực kỳ bao che che cho cấp dưới, tay vỗ vỗ cây dùi cui cao su, sắc mặt hung ác, nói châm chọc Từ Cảnh: "Ta còn chưa từng thấy có người nào ăn mặc như ngươi đi tham gia đấu giá hết, nói ngươi đi vào trộm cắp thì sao? Theo ta thấy ngay cả bộ đồ ngươi đang mặc cũng giống như là đi trộm..." Đội trưởng đội bảo vệ đến gần bên người thấy được tiêu chí "HY" nhỏ nhỏ dưới góc phải y phục của Từ Cảnh, sắc mặt đột nhiên đại biến, trước đó sắc mặt hung ác biến mất không còn tăm hơi! Quăng cây dùi cui cao su cho một bảo vệ đứng sau lưng sau đó tự tát liên tiếp chính mình mấy cái đến mức hai lỗ tai sưng đỏ cả lên! "Xin lỗi đại ca! Ta quả thật có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn, vừa nãy không thấy rõ y phục của ngài, xin ngài thứ lỗi!" Tịch Triêu Thanh không thể tin được nhìn thoáng qua Từ Cảnh, nàng không ngờ bộ đồ tây phục này của Từ Cảnh có uy lực lớn như vậy, cái nhìn về Từ Cảnh cũng thay đổi thêm một chút. Thái độ của đội trưởng đội bảo vệ này đột nhiên thay đổi thực sự quá bất ngờ! Khiến mọi người đều kinh ngạc không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao một người hơn bốn mươi tuổi lại gọi Từ Cảnh chỉ mới hai mươi tuổi là đại ca. Bảo vệ bị Tịch Triêu Thanh xáng một bạt tai đang nằm trên đất khó có thể tin nói rằng: "Đội trưởng... Ngươi... Ngươi không có lầm chứ?". "Mù mắt chó của ngươi! Ta sẽ lầm?" Đội trưởng đội bảo vệ mới vừa rồi còn bao che cho cấp dưới, bây giờ lại đi đến tát cho hắn hai cái nữa sau đó gọi nhân viên bảo vệ khác đem hắn mang xuống phía dưới. Đội trưởng đội bảo vệ vẻ mặt tươi cười lấy mũ xuống, cúi người đối với hai người nói: "Hai vị, mời đi bên cửa VIP này, cửa thường bên đó không xứng với thân phận hai vị, vô trong còn phải đi vòng qua lại mấy chỗ nữa, đi cửa VIP bên này là có thể vào thẳng đến nơi luôn. Đội trưởng đội bảo vệ vừa nói xong, những người quyền quý đang xem náo nhiệt cũng ngẩn người ra. Bọn họ cảm thấy thân phận của mình cũng không phải thấp, nhưng toàn bộ đều đi cửa thường, thân phận hai người trẻ tuổi kia là gì, vì cái gì bọn họ có thể đi vào cửa VIP? ----
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]