Tịch Triêu Thanh mở to đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy tự hào, mừng rỡ, xúc động mang theo từng làn gió thơm ngát chạy chậm tới trước mặt Từ Cảnh, bên dưới áo lông màu trắng là dáng người hấp dẫn tuyệt mỹ, thân thiết đè vào cánh tay và kê sát lỗ tai Từ Cảnh nói năng có chút lộn xộn: "Hắn... Hắn... Hắn nhiêu đây dược liệu, đủ cho ta làm hai khối song tu! À... không! Hai khối Bồi Nguyên Cao!"
Hai má Tịch Triêu Thanh nổi lên hai luồng ửng hồng mê người, cắn môi, cúi đầu xuống e thẹn không thôi.
Vương Diệc Khiêm ngẩn ngơ nhìn Tịch Triêu Thanh e thẹn bên Từ Cảnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng lại ghen ghét vạn phần.
Một tên nhân viên giao đồ ăn bị hắn xem thường lại có thể lấy ra một chuỗi Đế Vương Lục phỉ thúy, một lão đầu hấp tấp ngay cả trà Đại Hồng Bào đều không biết vậy mà lại nắm giữ nhiều dược liệu quý báu như vậy…
Hắn hai mắt mờ mịt không biết nên trách ai, cái này có lẽ là gia gia hay nói khí vận đi…
Từ Cảnh cười nói: "Dược liệu đủ là tốt rồi, ta chỉ sợ thiếu, vậy chúng ta đi về được chưa?"
Tịch Triêu Thanh khuôn mặt ửng hồng vô cùng phấn khích: "Được rồi! Bây giờ đi về, tới trưa là có hai phần Bồi Nguyên Cao rồi!"
Cũng chỉ có ở bên cạnh Từ Cảnh, nàng mới có thể có thần thái như vậy.
Từ Cảnh nhìn hơn mười cái hòm thuốc trên đất này, ngồi xổm xuống xách lên hai cái, Tịch Triêu Thanh nhìn thoáng qua, ôn nhu nói với hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-cua-ta-tu-tien-tro-ve/1593051/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.