*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ghét bỏ không ngừng nói, mắt đeo kính râm, cái nhìn cũng vô cùng uy nghiêm:
“Còn anh, có tự mình soi gương không? Đã thành ra dáng vẻ gì rồi hả?”
Quay đầu lại, bỏ mắt kính xuống, nhìn Nam Cảnh Sơn từ đầu đến chân:
“Tóc dài như đàn bà, mặt gầy như đầu lâu, sắc mặt vàng như nến, giống như một người chạy nạn ở châu Phi vậy. Nhìn xem quần áo anh mặc trên người xem? Cuối cùng cũng mặc quần áo của Thế Dương lên người rồi à?”
Nam Cảnh Sơn không được tự nhiên kéo kéo quần áo, cười trừ một cái:
“Quần áo Thế Dương đưa cho con cũng hợp.”
Không biết xấu hổ thế này, lại có thể thừa nhận!
Về điểm này, Nam Cảnh Sơn và Văn Đình Tâm rất giống nhau, khi đã xác định hình ảnh của bản thân, mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến mình nữa.
Trong đầu đều có suy nghĩ, mặc kệ tuổi tác thế nào, hình ảnh bên ngoài đều không quan trọng.
“Khụ khụ.” Hắng giọng một cái, ông cụ không muốn nói loạn xạ với ông. Dù nói thế nào đi nữa, ông cụ cũng không nói lại Nam Cảnh Sơn.
“Hôm nay tôi ghé qua đây, không phải để nói mấy chuyện này với anh.” Đeo mắt kính mang theo lên, ông cụ tiếp tục nói:
“Tên nhóc kia nói muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-ba-ba-muoi-hai-tuoi-trung-sinh/3190807/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.