Chương trước
Chương sau
Sau khi thấy bệnh tình của công chúa đang trên đà phát triển và bình phục, Cầm Thanh Tuyết sáng sớm hôm sau liền tới kiểm tra mạch đập lại lần nữa . Sau đó lại phân phó cho A Tinh châm cứu các mạch chính cho công chúa như mọi ngày .

Cầm Thanh Tuyết hôm nay cũng muốn trở về phòng xem qua mấy cuốn y thư hôm qua mới lấy từ thừa tướng phủ tới.

Vừa bước ra ngoài đã thấy Phong Mặc Vân đứng ngoài chờ, Cầm Thanh Tuyết nhẹ khom người hành lễ :

- Phong thiếu trang chủ.

Phong Mặc Vân cười nhẹ bước về hướng của Cầm Thanh Tuyết, hắn liền nói :

- Cầm tiểu thư mau đứng lên đi sau này gặp ta cũng không cần phải quá câu nệ lễ nghi như vậy. À ta tới thông báo cho ngươi một tin, ta đã mời được Vi tướng quân tới gặp ngươi. Chỉ là hắn phải thượng triều song mới có thời gian gặp ngươi được.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng đứng lên rồi đáp lại Phong Mặc Vân:

- Vậy tiểu nữ xin đa tạ Phong thiếu trang chủ.

Phong Mặc Vân cười gượng gạo hắn nhìn nàng đầy nhu tình nói :

- Cũng không có gì, dù sao công chúa với ta cũng là bằng hữu. Sau này có việc gì cần giúp đỡ Cầm tiểu thư có thể nói với ta.

Cẩm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng nhẹ giọng nói:

- Vậy lát nữa nhờ Phong thiếu trang chủ mời Vi tướng quân tới lương đình phía trong Từ hi cung được không ?

Tiểu nữ bây giờ còn có việc phải đi trước.

Phong Mặc Vân đưa tay lên gãi gãi đầu, hắn nhẹ nói :

- E rằng không được rồi, vừa rồi ta cũng đã mời Vi tướng quân tới nhưng hắn nói " trước kia hoàng thượng đã hạ lệnh cấm túc hắn không được bén mảng tới Từ hi cung và cung của công chúa ". Bây giờ đến đây sợ rằng có chút bất tiện cho Vi tướng quân.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu nói :

- Còn có chuyện đó sao, thật ngại quá. Vậy Phong thiếu trang chủ có thể hẹn Vi tướng quân ở chỗ nào thì tiểu nữ liền tới chỗ đó gặp. Tiểu nữ cũng chỉ có chút chuyện muốn hỏi qua Vi tướng quân nên cũng không muốn mất nhiều thời gian của ngài ấy .

Phong Mặc Vân gật đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :

- Vậy ta đi chờ hắn, nếu hắn thượng triều song lập tức cho người đến gọi ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng nhẹ nhàng đáp lại Phong Mặc Vân:

- Vậy tiểu nữ lại làm phiền Phong thiếu trang chủ rồi.

Phong Mặc Vân cười ôn nhu gật đầu, trong lòng đều là vui vẻ, chỉ cần giúp được Cẩm Thanh Tuyết hắn đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Cầm Thanh Tuyết sau khi cúi đầu hành lễ với Phong Mặc Vân thì liền quay người trở lại xương phòng của mình.

- Vậy tiểu nữ xin phép đi trước.

Phong Mặc Vân cười nhẹ gật đầu với Cầm Thanh Tuyết, nhìn bóng lưng nhỏ của nàng đang chầm chậm rời đi cho tới khuất hẳn. Hắn mới lặng lẽ quay người rời đi về phía Càn Nghi cung.

Cầm Thanh Tuyết sau khi trở lại phòng liền lập tức tra lại y thư, nàng miệt mài vừa xem vừa ghi lại những phương thức có thể bổ xung cho những phương pháp điều trị.

A Ý vẫn ngồi cạnh giúp tiểu thư của mình mài mực. Trong đầu cũng có rất nhiều suy nghĩ mông lung, tiểu thư thật sự thay đổi rồi sao? Chẳng phải mấy ngày trước vẫn cùng tam vương gia rất tốt sao? Hôm đó rõ ràng thấy tiểu thư và tam vương gia ở trong phòng còn rất thân mật nữa.

Thấy A Ý mất tập trung như vậy Cẩm Thanh Tuyết liền đưa tay cốc lên trán A Ý rồi nói :

- E suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?

A Ý khẽ giật mình, sau đó lại miệt mài chà bàn mực, thấy tiểu thư hỏi như vậy liền không che dấu mà hỏi :

- Tiểu thư ngài và vương gia có chuyện gì vậy?

Cầm Thanh Tuyết dừng bút gấp lại cuốn y thư trên tay rồi nhìn A Ý nói :

- Theo em thì ta và ngài ấy là có chuyện gì?

A Ý lắc đầu rồi cúi mặt nói :

- Em cũng không biết, nhưng trước đây tiểu thư và tam vương gia chẳng phải vẫn luôn chung một chỗ. Vậy mà từ ngày tiểu thư tới đây ngài ấy cũng không tới thăm tiểu thư lấy một lần. Hơn nữa... Tiểu thư người lại nói chuyện và thân mật với Phong thiếu trang chủ như vậy... Em thật sự thấy không quen.

Cầm Thanh Tuyết lần nữa đưa tay cốc vào chán của A Ý nói :

- Em bớt suy nghĩ linh tinh đi, mà ta dù có nói chuyện với ai đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới việc giữa ta và tam vương gia.

A Y đưa tay lên chán khế xoa xoa rồi nói :

- Tiều thư...

Cầm Thanh Tuyết mở cuốn y thư tiếp theo rồi nói ngang lời của A Ý :

- Được rồi, tập trung vào . Ta ở đây để làm việc chứ không phải vào đây để nói chuyện phiếm.

A Ý cũng khẽ gật đầu mặc dù trong lòng là những suy nghĩ ngồn ngang.

Cầm Thanh Tuyết cũng thở dài trong lòng, bản thân thời gian này vẫn nên loại bỏ hết những chuyện đó ra khỏi đầu, tập trung vào việc chữa trị cho công chúa đi đã.

Khoảng hơn hai canh giờ sau thì có một cung nữ đi tới trước cửa phòng nàng rồi nói :

- Cầm tiểu thư, Phong thiếu chủ mời người tới lương đình phía sau Càn Nghi cung.

Cầm Thanh Tuyết buông bút rồi nhìn A Ý nói :

- Em ra báo lại với cung nữ đó một tiếng, ta đi thay y phục rồi ra ngay.

A Ý cũng gật đầu đứng lên đi ra ngoài.

Cầm Thanh Tuyết thay cho mình một bộ xiêm y mà xanh ngọc, sau đó chậm rãi cùng A Ý bước đi.

Cầm Thanh Tuyết và A Ý đi theo phía sau cung nữ qua một biệt viện, lại qua một hoa viên.

Tiếp đến một biệt viện, Cầm Thanh Tuyết chân bỗng khựng lại, phía trong biệt viện này thấy thật tiêu điều.



Nhưng khiến nàng chú Ý nhất lại chính là cây hoa Mộc Lan hồng, bây giờ mới đang là mùa lên nụ.

Nhìn lại nơi này lại thấy quen thuộc, nhìn lên trên nó đã bị bỏ đi cái biển chữ của chủ nhân đi rồi. Bên trong cũng vương vãi những chiếc lá vàng, bàn trà bên trong thấy lạnh ngắt.

A Y dung phia sau lien len tieng :

- Tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lại bước theo hướng của cung nữ kia đang rời đi.

Cầm Thanh Tuyết vừa rơi đi thì thân ảnh mặc hoàng bào màu đỏ phối tà đen từ hông nhà bước ra. Hắn nhìn về bóng lưng của nàng nội tâm lại vô cùng khó chịu, người đó không ai khác chính là Đông Phương Lãnh.

Ảnh Nhất phía sau liền cúi người cung kính nói :

- Vương gia, thái hoàng thái hậu nói từ ngày trở về chưa cùng các vị thế tử dùng bữa, nên trưa nay mời người tới

Từ hi cung dùng ngự thiện.

Đồng Phương Lãnh lạnh lùng nói :

- Không đi.

Ảnh Nhất cúi đầu nói tiếp:

- Vương gia, có cả thái tử, ngũ vương gia, Phong thiếu trang chủ và Cầm tiểu thư tham gia.

Ảnh Nhất thấy vương gia trầm tư hắn lại nói tiếp :

- Vương gia, tối qua Cầm tiểu thư từ Lãnh phủ trở về hoàng thượng liền cho người mời tới ngự thư phòng. Trong đó còn có thái tử, nghe người bên hoàng hậu nói, hoàng hậu muốn tác hợp cho Cầm tiểu thư bà thái tử.

Đông Phương Lãnh lạnh lùng đập mạnh tay vào bức tường, hắn trầm giọng nói:

- Cho hoàng hậu làm chút việc có ích đi.

Ảnh Nhất hiểu ý của vương gia, hắn liền gật đầu nói :

- Rõ.

Đông Phương Lãnh vừa bước đi về hướng Cầm Thanh Tuyết rời đi, hắn vừa nhàn nhạt nói với Ảnh Nhất :

- Thái tử trưa nay cũng không cần tới từ hi cung nữa.

Ảnh Nhất cũng gật đầu cung kính nói :

- Rõ.

Sau khi nhìn vương gia rời đi, Ảnh Nhất cũng quay người rời đi, trong đầu vẫn là câu hỏi khó hiểu . Vương gia vẫn quan tâm Cầm tiểu thư như vậy nhưng sao trước mặt hai người lại vẫn tỏ ra xa cách nhau như vậy.

Cẩm Thanh Tuyết vừa bước vào phía trong đẩm sen hướng tới lương đình giữa lòng hồ nội thâm nàng liền thấy chút đau nhói trong tim.

Cầm Thanh Tuyết khẽ lắc đầu tự trấn an mình, trong đầu vừa rồi bỗng nhiên lại xuất hiện hình ảnh ngày xưa.

Nàng lại chính là nằm trong lồng ngực của Đông Phương Lãnh, cả thân dính đầy máu, hơi thở nàng lại càng yếu Ớt.

Đông Phương Lãnh ôm nàng mà lại cả người toát ra ánh sáng đỏ chói, ánh mắt hắn đỏ rực đầy tức giận, mái tóc đã chuyển hẳn sang màu trắng bạc.

Cẩm Thanh Tuyết bước nhanh qua phía ngoài, vừa bước tới lương đình đã thấy Phong Mặc Vân và một nam nhân khác ngồi trong. Vậy nên Cẩm Thanh Tuyết thầm đoán có lẽ đây là Vi Vân Thừa.

Cầm Thanh Tuyết bước vào trong liền cúi người hành lễ :

- Dân nữ Cầm Thanh Tuyết tham kiếm Vi tướng quân, tham kiếm Phong Thiếu trang chủ.

Phong Mặc Vân thấy nàng hành lễ liền nói :

- Cầm tiểu thư ngươi đứng lên đi, đây cũng là một vị bằng hữu của ta. Cầm tiểu thư cũng đừng quá câu nệ, tới đây ngồi đi. Ta cho người mua bánh quế hoa cho ngươi rồi, lại đây ăn chút điểm tâm đi .

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu rồi đáp lễ :

- Đa tạ Phong thiếu trang chủ quan tâm.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ bước về phía ghế trống đối điện Vi Vân Thừa rồi ngồi xuống.

Phong Mặc Vân liền lập tức rót cho Cầm Thanh Tuyết một chén trà, hắn cũng đẩy nhẹ đĩa bánh quế hoa tới phía trước mặt của nàng.

Vi Vân Thừa thấy hành động và cử chỉ đầy quan tâm và ân cần của Phong Mặc Vân đối với vị tiểu thư Cầm phủ này trong lòng liền cười nhẹ nói :

- Cầm tiểu thư thật là tốt số, ngay cả một đại thế gia nổi tiếng như Phong trang chủ đây cũng phải tự tay rót trà bưng bánh cho ngươi.

Cầm Thanh Tuyết lại vào luôn chủ đề chính nàng nhìn về phía Vi tướng quân khẽ nói :

- Vi tướng quân, tiểu nữ có một chuyện muốn hỏi qua ngài. Hi vọng lần này ngài có thể giúp ta một chuyện.

Vi Vân Thừa cũng trở lại bộ mặt nghiêm túc hẳn, hắn nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết gật đầu nói :

- Cầm tiểu thư có gì cứ nói, mạt tướng giúp được nhất định sẽ dốc lòng giúp.

Cầm Thanh Tuyết đưa chén trà lên miệng uống một ngụm rồi nói :

- Thật ra cũng không quá nghiêm trọng như vậy? tiều nữ ở đây chỉ muốn hỏi tình cảm của người dành cho công chúa vẫn còn chứ?

Vi Vân Thừa tay cầm li trà liền xoay nhẹ, hắn cười buồn trong lòng, tình cảm mà hắn dành cho tứ công chúa có bao giờ vơi đi. Chỉ là hắn cũng không đủ can đảm cùng nàng ấy rời đi, lại càng không môn đang hộ đối với nàng để đứng lên cùng nàng dành lấy tình yêu .

Vi Vân Thừa giọng cũng trở nên trầm lặng hẳn, hắn nhẹ nói :

- Chuyện ấy cũng đâu có còn quan trọng nữa đầu. Ta và công chúa từ lâu đã không còn quan hệ nữa rồi.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Vi tướng quân rồi trầm giọng nói:

- Vi tướng quân, tiểu nữ ở đây gặp ngài cũng chỉ vì muốn cho ngài biết bệnh tình của công chúa đã ngày càng nặng hơn rồi. Nếu bây giờ không cứu sợ rằng công chúa sẽ không thể nào tỉnh dậy được nữa.

Vi Vân Thừa nội tâm liền rất đau lòng, nàng ấy bệnh trở nên nặng rồi liệu có nguy hiểm tới tính mạng hay không.



À Cầm tiểu thư nói vậy nghĩa là nàng ấy có thể sẽ không tỉnh lại mà không tỉnh lại tức là mất mạng hay sao.

Vi Vân Thừa trong lòng thì bồn chồn lo lắng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình thản, đúng là hắn bây giờ cũng đâu thể làm gì khác được. Vi Vân Thừa nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Vậy thì đâu có liên quan gì tới mạt tướng.

Cẩm Thanh Tuyết lắc đầu nói về phía Vi tướng quân:

- Người nói vậy là sai rồi, tiểu nữ là Thái y đã kiểm tra qua bệnh tình của công chúa. Công chúa đã khôi phục khí lực tới bảy mươi phần trăm. Thân thể cũng đã phục hồi rất tốt... Chỉ là... chỉ là tâm thức của công chúa không muốn tỉnh dậy.

Vi Vân Thừa nhìn Cầm Thanh Tuyết hỏi lại :

- Ý của Cầm tiểu thư là ?

Cầm Thanh Tuyết nhẹ uống chén trà lại nói :

- Tiểu nữ chỉ muốn nhờ Vi tướng quân mỗi ngày dành cho công chúa một hoặc hai canh giờ. Chỉ cần ngài tới gọi tên và kể lại chuyện vui vẻ mà hai người từng trải qua thôi.

Cầm Thanh Tuyết vừa nói vừa quan xát từng thay đổi trên khuôn mặt của Vi tướng quân, thấy hắn có chút lay động nàng liền nói tiếp :

- Chỉ cần như vậy tiểu nữ tin rằng công chúa sẽ rất sớm có thể tỉnh lại.

Vi Vân Thừa đúng là bị lời nói của Cẩm Thanh Tuyết làm cho lay chuyển, hẳn cũng muốn cứu nàng. Nhưng hiện tại hắn vẫn bị cấm túc không được gặp và tới nơi mà nàng ấy ở.

Cầm Thanh Tuyết cầm miếng bánh quế hoa lên miệng ăn, giọng nói lại hướng Vi tướng quân nhẹ nhàng:

- Vi tướng quân, tiểu nữ không ép người. Tiểu nữ biết người và công chúa là nhất kiến chung tình. Người cứ suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời tiểu nữ cũng không sao.

Phong Mặc Vân vốn sẽ đoán ra Vi Vân Thừa nhất định sẽ đồng ý với lời đề nghị của Cầm Thanh Tuyết.

Phong Mặc Vân ngồi bên thấy nàng đã nói song điều cần nói, hắn liền cầm một miếng bánh quế hoa đưa về phía nàng rồi ôn nhu nói :

- Cầm tiểu thư, ăn miếng bánh đi. Ta sớm nay đã ra ngoài mua cho ngươi

Cầm Thanh Tuyết cũng không từ chối, nàng nhẹ gật đầu rồi cầm miếng bánh quế hoa đưa lên miệng ăn. Vừa nhai một chút liền nhận ra đây không phải bánh ở Tửu lâu mà nàng vẫn hay ăn. Bánh này có phần cứng hơn và vị cũng không đậm bằng bánh nàng vẫn hay ăn.

Trong lòng Cẩm Thanh Tuyết liền thấy chút ngờ vực, vậy bánh quế hôm qua chính là không phải Phong Mặc Vân đã chuẩn bị.

Trên mặt Cẩm Thanh Tuyết vẫn như cũ nhàn nhạt và điểm nhiên.

Thấy Cầm Thanh Tuyết ăn hết một miếng bánh quế, Phong Mặc Vân lại đưa thêm một miếng cho nàng rồi nói :

- Cầm tiểu thư, ngươi ăn thêm đi. Bánh quán này không tệ.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu rồi cười nhẹ nói với Phong Mặc Vân:

- Tiểu nữ hôm nay bụng có chút khó chịu vẫn là nên ăn ít đồ ngọt.

Phong Mặc Vân còn chưa trả lời thì Vi Vân Thừa đã lên tiếng trước.

- Cầm tiểu thư, mạt tướng đồng ý với ngươi. Nhưng hiện tại chỉ là... Ta bị hoàng thượng cấm túc không được bén mảng và tới Từ hi cung và Cung của công chúa.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, nàng điểm nhiên nói :

- Vi tướng quân yên tâm, trước kia có thể hoàng thượng phản đối chuyện tình cảm của hai người. Nhưng bây giờ công chúa đã gặp phải biến cố như vậy ắt hẳn hoàng thượng và thái hậu sẽ suy nghĩ lại. Chuyện này tiểu nữ nhất định tìm cơ hội nói chuyện với thái hậu, với lòng bao dung của thái hậu. Tiểu nữ nghĩ nhất định chuyện ngài tới gặp công chúa sẽ không gặp khó khăn gì.

Vi Vần Thừa nhẹ gật đầu đáp lại Cẩm Thanh Tuyết.

Vừa đúng lúc này một cung nữ đi tới trong lương đình rồi nhìn vào trong nói:

- Phong thiếu gia, Cầm tiểu thư. Thái hậu cho mời hai vị tới chính điện dùng ngự thiện.

Vi Vân Thừa liền đứng lên nhìn hai người trước mặt nói :

- Vậy mạt tướng xin phép rời đi trước.

Cầm Thanh Tuyết và Phong Mặc Vân cũng nhẹ đứng lên gật đầu đáp lại Vi Vân Thừa.

Vi Vân Thừa nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Cầm tiểu thư, mạt tướng đồng ý với ngươi sẽ tới nói chuyện với công chúa. Ngươi xem thời gian nào phù hợp liền báo lại với mạt tướng một tiếng.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu đáp lại hắn.

Vi Vân Thừa lại nhìn về phía Phong Mặc Vân nói :

- Phong thiếu trang chủ, mạt tướng xin phép. Người nhớ giữ lời vừa nói...

Phong Mặc Vân đưa tay che miệng Vi Vân Thừa lại rồi gật đầu nói :

- Được.. được... Ngươi đi đi.

Vi Vân Thừa gật đầu rồi quay lưng rời đi.

Phong Mặc Vân lúc ấy liền nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Cầm tiểu thư, đi thôi thái hậu mời cả ngươi tới chính điện dùng ngự thiện.

Cầm Thanh Tuyết vốn định từ chối, nhưng lại nghĩ có lẽ đây là cơ hội tốt để xin thái hậu cho phép Vi tướng quân gặp công chúa. Nàng nhẹ gật đầu về phía Phong Mặc Vân nói :

- Được. Phong thiếu trang chủ mời.

Phong Mặc Vân cũng cười nhẹ đáp lại nàng rồi cất bước lên trên cầu dẫn ra ngoài.

A Ý đứng phía sau khẽ nắm vạt áo của tiểu thư mình rồi kéo kéo lại. Tiểu thư vừa rồi còn nhận bánh từ tay của tên Phong trang chủ này. Giờ lại đồng ý cùng hắn tới dùng ngự thiện , vậy vương gia thì phải làm sao đây. Mấy ngày nay vương gia cũng không có tới tìm tiểu thư, cứ như vậy A Ý sợ rằng tiểu thư sẽ bị tên Phong thiếu chủ kia cướp đi mất thôi.

Cầm Thanh Tuyết quay lại nhìn A Ý, thấy khuôn mặt buồn buồn của A Ý đang nhìn mình. Nàng liền cười nhẹ nói :

- Ta chẳng phải chỉ muốn nhanh cứu công chúa tỉnh dậy rồi nhanh chóng rời khỏi đây hay sao.

Sau đó Cầm Thanh Tuyết nằm tay A Ý kéo đi về phía trước, tới gần chỗ Phong Mặc Vân liền nhẹ buông tay A Ý ra rồi đi song song với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.