Chương trước
Chương sau
Cầm Thanh Tuyết vì hao tổn khí lực và nội lực trong khi giúp công chúa lấy ra ma thai, nàng nhắm mắt ngủ liền ngủ một mạch tới buổi chiều, sau khi tỉnh dậy cũng nhẹ bước qua phòng bên cạnh của tứ công chúa.

A Y thấy tiểu thư thức dậy liền đi sang phòng công chúa thì cũng liền lật đật chạy theo phía sau.

A Thủy và A Tinh vấn luôn túc trực bên phòng của tứ công chúa. Thấy Cầm Thanh Tuyết bước vào phòng, hai người liền cung kính cúi đầu hành lễ :

- Cầm tiều thư.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu đáp lại hai người, rồi bước về phía giường nơi tứ công chúa đang nằm, nghe hơi thở đã có phần đều và ổn định hơn và da mặt đã căng hơn và đầy đặn hơn.

Cầm Thanh Tuyết lúc ấy mới thoáng thở nhẹ, cũng may là kịp thời phá bỏ tà thú trong bụng tứ công chúa, bây giờ điều quan trọng là trị liệu và vận hành lại lục phủ ngũ tạng của công chúa.

Công chúa trước đã từng bị trùng độc thao túng, lại thêm ngủ sâu mấy ngày nay do thiếu máu nuôi trùng và lượng cung cấp cho ma thai không đủ nên lục phủ ngũ tạng cũng đã rơi vào trạng thái ngủ sâu không vận động rồi.

Cầm Thanh Tuyết thoáng suy tư trong lòng, nàng có chút rối rắm vì lục phủ ngũ tạng không như kinh mạch mà có thể dùng châm để đả thông. Nên nàng vẫn là cần phải tính toán một chút kĩ càng hơn, điều thiết yếu nhất bây giờ vẫn là bổ xung đủ dưỡng chất tốt vào trong cơ thể.

Cầm Thanh Tuyết liền quay lại nhìn A Thủy nói :

- A Thủy ,từ giờ mỗi ngày ngươi đều căn rặn ngự thiện phòng hãy chuẩn bị một loại thực phẩm đại cực bổ cho người ốm. Sau đó ngươi ninh nấu một nồi cháo nhỏ, trước khi nấu vẫn là đem gạo đi giã nhuyễn rồi mới nấu.

Cháo khi chín nhất định phải tỏa ra mùi thơm đặc trưng, sau đó thì thổi luôn về phía công chúa trong lúc nóng , cho tới khi nguội thì hãy đút cho công chúa ăn.

A Thủy nhẹ gật đầu đáp lại Cầm Thanh Tuyết :

- Vâng. Cầm tiểu thư.

Nhưng sau đó A Thủy lại tò mò hỏi lại Cầm tiểu thư:

- Cầm tiểu thư, nô tỳ có chút thắc mắc vì sao lại cần thổi hương vị về phía công chúa?

Cẩm Thanh Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay nắm lấy mạch cổ tay của công chúa, sau đó nàng liền nói :

- Ta đương nhiên có chủ ý của mình, công chúa hiện tại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng đã không co bóp và hoạt động trong thời gian dài rồi. Ta chính là lấy mùi thức ăn đánh thức vị giác của công chúa. Sau đó lại dùng vị giác đó đánh thức dạ giày, tiếp đến là những bộ phận trong cơ thể của công chúa. Mỗi ngày chúng ta đều cố gắng một chút, nhất định công chúa sẽ sớm tỉnh lại.

Cầm Thanh Tuyết rút tay lại sau khi đã kiểm tra mạch của công chúa ổn định, nàng lại quay trở về phía A Tinh căn rạn:

- A Tinh, ngươi mỗi ngày hãy giúp công chúa đả thông kinh mạch bằng cách thi châm vào các mạch chính trên người. Mỗi ngày đều làm một lần vào buổi sáng sớm, còn mỗi buổi tối ta sẽ tới xem mạch và giúp công chúa điều hòa lại khí lực trong cơ thể.

A Tinh cũng nhẹ nhàng gật đầu mà không một chút phản đối nào đối hay thắc mắc với lời của Cầm tiểu thư căn rặn. Vừa rồi A Tinh cũng rất ngạc nhiên về phương pháp điều trị của Cầm tiểu thư đối với công chúa. Phương pháp rất lạ, nhưng nghe lại rất hợp lý và khả quan.

Cầm Thanh Tuyết lại quay về phía A Ý nói :

- A Ý trước khi công chúa dùng bữa ăn nhẹ buổi sáng em hãy tới đây giúp công chúa ngồi dậy và giúp công chúa đưa cánh tay, đôi chân lên xuống như cách vận động nhẹ nhàng của người ốm.

Cẩm Thanh Tuyết quay lại căn rặn A Tinh và A Thủy thêm :

- A Tinh, A Thủy mỗi khi rảnh rỗi hai người hãy xoa bóp nhẹ các huyệt tứ chi, huyệt cổ và huyệt sau lưng của công chúa. Một phần để đẩy đi khí dư tồn đọng trong người, phần nữa sẽ làm não bộ hoạt động lại một cách linh hoạt và chữa trị luôn bệnh phù nề của công chúa.

A Tinh và A Thủy ngay lập tức gật đầu.



A Ý đứng bên cạnh cũng nhẹ gật đầu đáp lại tiểu thư của mình, sau đó liền cất lời hỏi về phía Cầm Thanh Tuyết :

- Tiều thư chiều này người muốn trở về thừa tướng phủ sao? Em đi cùng với người.

Cẩm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu rồi nói :

- Em cứ ở lại đây đi, ta trở về lấy mấy cuốn bí thư rồi cũng sẽ quay lại ngay lập tức. Thời gian này ta cũng muốn đẩy nhanh tiến độ một chút, ta cũng cần có một số chuyện cần giải quyết.

Cầm Thanh Tuyết lại nói tiếp về phía A Y :

- Lát nữa em cũng tới bẩm báo lại với Thái hậu giúp ta một tiếng. Ta sẽ quay trở lại và không làm trể nải việc cứu chữa cho công chúa . Em cũng báo lại cho Phong thiếu trang chủ ta có thể sẽ tới muộn bảo ngài ấy không cần chờ tới dùng ngự thiện buổi tối. Tránh đề ngài ấy và mọi người phải chờ lâu.

A Ý vừa định nói thì liền bị ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư dọa sợ. Cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng lời của tiểu

thư.

Sau khi sắp xếp ổn định mọi thứ Cầm Thanh Tuyết liền cầm lệnh bài " thông hành" rồi đi thẳng đến hướng cổng hoàng cung.

Cầm Thanh Tuyết ra ngoài liền phát hiện bên ngoài cũng có rất nhiều ảnh vệ, cấm vệ quân và một đám hắc y nhân luôn ẩn nấp bên ngoài. Đi một đoạn thấy họ cũng không có sát ý hay đi theo mình Cầm Thanh Tuyết mới dùng khinh công bay lên nóc nhà rồi lại qua mấy nóc nhà đi về hướng thừa tướng phủ.

## Giao Chiến Với Tà Thú.

Đi được một quãng xa, trên ánh mắt Cầm Thanh Tuyết liền hiện tia thay đổi. Phía trước chính là nồng đậm những làn tà khí đen đậm đang bay quanh quẩn mọi nơi. Mà những làn tà khí này nàng nhận ra chính xác là của con tà thú Thao thiết kia tỏa ra lúc ở ngoại thành.

Cầm Thanh Tuyết liền khựng lại bước chân, nàng vốn định quay lại và nhanh trở về phía hoàng cung, nơi đó có nhiều ảnh vệ và cao thủ. Nhất định sẽ an toàn hơn khi nàng chiến đấu một mình với nó.

Còn chưa kịp quay lại thì phía trước một bóng trắng thoắt ẩn, thoắt hiện nhanh như chớp tiến tới phía Cầm Thanh Tuyết đang đứng.

Bóng trắng tiến đến càng gần Cầm Thanh Tuyết liền nhận ra đó là thân ảnh nam nhân mặt trắng bạch gặp ở ngoại thành. Hẳn cũng chính là con tà thú kia luyện thành, ánh mắt hẳn bây giờ lại trở thành màu đỏ nhạt. Trên khuôn mặt là nồng đậm sát ý, hắn nhanh chóng dùng bàn tay có móng tay mọc dài và nhọn hướng về phía Cầm Thanh Tuyết mà phi tới.

Cầm Thanh Tuyết cũng không phải bù nhìn, nàng cũng đâu thể cứ thế đứng nhìn nó phi tới tấn công mình, nàng nhanh chóng lách người qua một bên làm nó hụt một đà rồi tiến về phía sau nàng mấy thước.

Con tà thú liền quay lại rồi hét lên về phía Cẩm Thanh Tuyết, giọng của nó đục ngầu và đầy âm u :

- Thánh nữ, lại là ngươi... Ta vốn không muốn giết ngươi vì ngươi còn có ích . Nhưng ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta.. Xem ra ta không trừng phạt ngươi thì ngươi chưa biết thân biết phận mình....

Cầm Thanh Tuyết nhếch môi cười lạnh, nàng lạnh lùng nhìn con tà thú đang ở trong nhân dạng người rồi nói :

- Ngông cuồng, đúng là rất đủ ngông cuồng. Ngươi nghĩ mình đánh lại được ta sao? Không dưng ta lại có danh xưng thánh nữ, ta chính là tái sinh để đàn áp những loại tà nhân như ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nói song liền vận nội lực sông lên đánh nhanh về phía con tà thú phía trước. Vốn dĩ Cầm Thanh Tuyết có thể tự tin như vậy vì trong người sớm đã hấp thụ được "Tinh ngọc bạch thể và ngọc bội huyết rồng" , hiện tại khí lực và nội lực trong người cũng rất tốt. Đánh con tà nhân này có thể nói là ngang hàng có khi lại có phần có thể áp chế được nó.

Cầm Thanh Tuyết dùng nội lực đánh về phía con tà thú, nó không kịp ra chiêu chỉ biết dùng tay đỡ phía trước , mỗi một lần nàng đánh nội lực ra thì nó liền dùng khiên bảo vệ bằng một lớp khí đen dày đặc chắn ngang phía trước mà phá đi chiêu thức trong nội lực của mình.

Con tà thú vừa đánh lại vừa lùi lại phía sau, ngay vừa lúc Cầm Thanh Tuyết dừng lại chiêu thức, ánh mắt nó lóe lên tia cười nham hiểm. Ngay sau đó nó liền dùng nội lực đánh về phía nàng.

Cầm Thanh Tuyết mới đầu còn đang trong thế thượng phong nhưng vừa đuổi theo tà thú tới đây lại liền phát hiện ra phía sau có mùi và tà khí của ma nhân xuất hiện. Vì không chú ý liền bị một trưởng nội lực của con tà thú kia đánh vào trúng bả vai.



Cầm Thanh Tuyết nhanh bị lực đánh của nó làm cho bật lùi lại phía sau, ngay sau đó nàng liền ho ra một ngụm máu. Vì con tà thú kia chỉ đánh bằng nội lực nên linh khí trong người của nàng vẫn ổn định, nàng thổ huyết chính vì nội lực của nó đánh trúng huyệt mạch dưới đan điền mà cũng không ảnh hưởng gì tới nội lực và khí lực trong cơ thể mình.

Thấy Cẩm Thanh Tuyết bị đánh bật lại phía sau lại ho ra một ngụm máu lớn, tên nam nhân mặt trắng kia liền đi lên cười lớn nói với nàng:

- Thánh nữ đúng là thánh nữ. Ngươi còn chưa hấp thụ đủ các vật dẫn kia mà cũng đòi đánh lại được ta sao?

Nó mỗi bước lại tiến về phía Cầm Thanh Tuyết một gần hơn, ngay khi còn cách nàng ba thước liền trầm giọng nói :

- Lầm này để xem ai có thể tới cứu ngươi.

Cầm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn về phía con tà thú rồi nói :

- Ta...

Lời còn chưa nói được thì đã nghe tiếng con tà thú cười lớn đầy vang vọng :

- Ha..ha... ha... Lần này Đông Phương Lãnh cũng không biết mà tới cứu ngươi rồi.

Tà thú nhìn sâu vào ánh mắt Cầm Thanh Tuyết rồi trầm lặng nói tiếp :

- Ngươi có biết vì sao mỗi lần hắn ta thay đổi ánh mắt ngươi đều bị mất khí lực trong cơ thể hay không?

Con tà thú lại tiếp tục cười lớn, nó bước về phía Cầm Thanh Tuyết càng gần hơn, thấy nàng vẫn một thân tiều tụy nó liền nói :

- Ha... Ha... Ha... Ngươi chắc chắn chính là không biết, vì nếu ngươi không hấp thụ đủ những vật dẫn kia vào cơ thể trước khi Minh vương nhập thể tái sinh. Thì ngươi sẽ dần dần mỗi ngày chính là đều bị hắn hấp thụ nguyên khí cho tới khi yếu thế mà chết đi ... Cái chết của ngươi càng cận kề... Thì hắn càng sớm tái sinh...

Cầm Thanh Tuyết vừa nghe con ma thú nói vừa vận lại nội lực trong có thể, chỉ đợi cơ hội nó tới gần liền dùng nội lực đánh mạnh về phía trước ngực của nó rồi hét lên :

- Đi chết.

Con tà thú cũng vì chủ quan liền bị luồng nội lực mạnh mẽ của Cầm Thanh Tuyết đánh trúng liền bay ra xa rồi đập mạnh vào tường ngã xuống, nó cũng thổ huyết. Khuôn mặt lại méo xệch đi, cả cơ thể như vỡ ra thành hình dáng thú vậy ban đầu. Nó bỗng đứng phắt dật rồi gào thét lớn về phía nàng bằng tiếng của con thú.

Cầm Thanh Tuyết tiếp tục vận nội lực tới tay, phía sau cuối con hẻm liền xuất hiện rất nhiều tà nhân đang tiến tới.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh, trước vẫn là nhanh chóng sử lý con tà thú này, tránh để lát nữa sẽ bị phân tâm khi hạ đám tà nhân kia.

Cùng lúc ấy cả tà thú và Cầm Thanh Tuyết đều vận hết lực đánh về phía đối phương.

Hai tay của Cầm Thanh Tuyết chính là đánh trúng hai chi trước của con tà thú.

Hai bên đều là vận hết nội lực nên đều bị bật lại bắn ra phía sau.

Cầm Thanh Tuyết bị nội lực kia bật bắn lùi lại phía sau, tưởng trừng như sẽ đáp chúng chỗ mấy tên tà nhân kia.

Nhưng cuối cùng lại rơi vào lồng ngực vững chắc của một người, bên eo cũng được một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy kéo sát người hắn, trên mũi nàng lần này lại thấy nồng đậm mùi rượu tỏa ra.

Con tà thú kia cũng lần nữa bắn trở về phía sau đập mạnh vào tường đến thổ huyết đen và nội tạng trong miệng.

Nó nhìn về phía người vừa tới liền nhanh chóng mặc kệ đau đớn mà bỏ chạy thật nhanh rồi lần đi mất. Nó vốn biết hai người không đuổi theo vì đám ma nhân kia đã đi tới sát nơi hai người họ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.