Rất nhanh Đông Phương Lãnh và Cầm Thanh Tuyết đã dùng bữa trưa.
Như thường lệ Cầm Thanh Tuyết sẽ đi dạo một chút rồi mới trở về nghỉ trưa.
Và cũng đương nhiên Đông Phương Lãnh cũng sẽ hộ tổng theo nàng đi dạo .
Cầm Thanh Tuyết cùng Đông Phương Lãnh sánh vai nhau cùng bước từng bước chậm về phía hông nhà đi tới phía sau vườn dược và ao cá nhỏ.
Cầm Thanh Tuyết không dấu điều trong lòng mình thắc mắc nữa, nàng vẫn bước đi về phía trước nhưng miệng lại nhẹ nhàng gọi Đông Phương Lãnh:
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh đưa tay mình nắm lấy bàn tay ấm áp của Cầm Thanh Tuyết đang đi bên cạnh hắn gật đầu rồi ôn nhu đáp lại nàng:
- Bổn vương ở đây.
Cầm Thanh Tuyết không quay lại nhìn hắn, cũng không buông bàn tay lành lạnh của hắn ra. Nàng trầm giọng nói tiếp:
- Từ khi tới đây ngài có cảm nhận được điều gì khác trong người hay cảm nhận được thứ gì đó trong trận pháp này không?
Đông Phương Lãnh bước chân khựng lại, hắn đưa ánh mắt quay lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi gật đầu sau đó lại lắc đầu, giọng nói cũng là khó diễn tả :
- Đúng là bổn vương thấy trong người có chút khác, nội lực cũng bị kiềm chế không ít. Bình thường bổn vương nhắm mắt cũng có thể giết chết hơn trăm người. Nhưng vừa rồi bổn vương chỉ ngồi nhổ những cây cỏ dại mà lại thấy rất nhanh mất sức. Cả nội lực trong người cũng là có chút bị kiềm hãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3645054/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.