Rất nhanh Đông Phương Lãnh và Cầm Thanh Tuyết đã dùng bữa trưa.
Như thường lệ Cầm Thanh Tuyết sẽ đi dạo một chút rồi mới trở về nghỉ trưa.
Và cũng đương nhiên Đông Phương Lãnh cũng sẽ hộ tổng theo nàng đi dạo .
Cầm Thanh Tuyết cùng Đông Phương Lãnh sánh vai nhau cùng bước từng bước chậm về phía hông nhà đi tới phía sau vườn dược và ao cá nhỏ.
Cầm Thanh Tuyết không dấu điều trong lòng mình thắc mắc nữa, nàng vẫn bước đi về phía trước nhưng miệng lại nhẹ nhàng gọi Đông Phương Lãnh:
- Vương gia.
Đông Phương Lãnh đưa tay mình nắm lấy bàn tay ấm áp của Cầm Thanh Tuyết đang đi bên cạnh hắn gật đầu rồi ôn nhu đáp lại nàng:
- Bổn vương ở đây.
Cầm Thanh Tuyết không quay lại nhìn hắn, cũng không buông bàn tay lành lạnh của hắn ra. Nàng trầm giọng nói tiếp:
- Từ khi tới đây ngài có cảm nhận được điều gì khác trong người hay cảm nhận được thứ gì đó trong trận pháp này không?
Đông Phương Lãnh bước chân khựng lại, hắn đưa ánh mắt quay lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi gật đầu sau đó lại lắc đầu, giọng nói cũng là khó diễn tả :
- Đúng là bổn vương thấy trong người có chút khác, nội lực cũng bị kiềm chế không ít. Bình thường bổn vương nhắm mắt cũng có thể giết chết hơn trăm người. Nhưng vừa rồi bổn vương chỉ ngồi nhổ những cây cỏ dại mà lại thấy rất nhanh mất sức. Cả nội lực trong người cũng là có chút bị kiềm hãm lại.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết đang chăm chú nhìn mình hắn lại nói tiếp :
- Bổn vương cũng cảm thấy ngoài linh lực toát ra từ người nàng thì còn có một loại thần lực nào đó đang bị kìm hãm ở đây. Nhưng bổn vương lại không nhìn ra nó từ đâu, vừa rồi ở trong ngôi nhà trúc bổn vương cũng có quan xát như vẫn là không phát hiện ra .
Cầm Thanh Tuyết cũng có chút ngạc nhiên và không nghĩ ra nguyên nhân làm Đông Phương Lãnh bị như vậy.
Nàng có chút lo lắng cho hắn rồi nói :
- Vương gia, ta cũng xem qua mạch tượng trên người ngài. Ngài từ khi tới ở đây mạch đập có chút xấu và loạn, độc trong người cũng là có chút tiến triển xấu đi.
Cầm Thanh Tuyết lại sợ Đông Phương Lãnh ở đây sẽ làm độc trong người trở nên trầm ổn và bộc phát, nàng trầm lặng nhìn về phía hắn một lúc mới mở miệng nói :
Cầm Thanh Tuyết lại sợ Đông Phương Lãnh ở đây sẽ làm độc trong người trở nên trầm ổn và bộc phát, nàng trầm lặng nhìn về phía hắn một lúc mới mở miệng nói :
- Vương gia, chúng ta trở lại trong nhà trúc, ngài cùng ta xem qua một chút hai cuốn bí tịch kia. Sau đó chúng ta lập tức rời khỏi đây trở lại kinh thành.
Đông Phương Lãnh biết nàng vì lo lắng cho hắn, nhưng hắn vẫn chịu đựng được. Hắn liền xoa nhẹ đầu nàng rồi nói :
- Không vội. Bổn vương thấy vẫn tốt, chắc cũng vì bổn vương ở dưới đáy vực có chút không quen.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ lắc đầu, nàng nắm lấy bàn tay của Đông Phương Lãnh rồi kéo trở vào bên trong phía nhà trúc.
Đông Phương Lãnh cũng nhẹ nhàng bước theo hướng mà Cầm Thanh Tuyết dẫn đi, hắn mọi việc đều nghe nàng.
Bước vào trong Cầm Thanh Tuyết liền tới hộc tủ lấy ra hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn. Mở hộp gỗ ra bên trong là hai cuốn bí tịch một to một nhỏ, một đỏ chói , một xanh biển .
Vừa đặt hai cuốn bí tịch ra ngoài Cầm Thanh Tuyết liền nhìn về phía Đông Phương Lãnh rồi nói :
- Vương gia, ngài có cảm nhận gì về hai cuốn bí tịch này không?
Đông Phương Lãnh nhàn nhạt lắc đầu.
Cầm Thanh Tuyết thì khác vừa bước vào rừng trúc, nàng đã cảm nhận được trong hộp gỗ này toát ra nhàn nhạt tà khí và có cả linh khí. Đến bây giờ mở ra mới biết linh khí từ cuốn bí tịch mà Đông Phương Lãnh lấy từ chỗ Tề Mẫn Nhi. Còn tà khí chính là toát ra từ cuốn bí tịch mà Đông Phương Nguyên nhị hoàng tử đưa cho nàng.
Mới đầu nàng chỉ là nghĩ Đông Phương Nguyên trước đó đã bị con tà thú kia thao túng nên rất có thể là nó nhiễm chút vào cuốn bí tịch. Nhưng hiện tại bây giờ nàng mới dám khẳng định không phải nó bị nhiễm mà tà khí chính là phát ra từ cuốn bí tịch này.
Đông Phương Lãnh cũng đi lại bàn hắn nhẹ nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Bổn vương không cảm nhận được điều gì cả, nhưng cuốn bí tịch màu đỏ này có chút kì lạ. Vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy nó sáng lên, nhưng ngay lập tức lại quay lại bình thường rồi... Nàng cẩn thận một chút.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng và tà khí có chút kị nhau nên trước hết vẫn là xem cuốn màu xanh ngọc trước. Nàng ngồi xuống rồi nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, ta thấy cuốn này có chút linh khí. Ta vẫn là thử thăm dò cuốn này trước thì hơn.
Đông Phương Lãnh gật đầu nhìn nàng, mọi việc hắn đều luôn nghe theo sắp xếp của nàng. Hắn vẫn ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, chỉ cần có điều bất ổn nhất định hắn sẽ ra tay.
Cầm Thanh Tuyết rất nhanh điều hòa khí tức, trong tay cũng là vận một luồng khí lực nhỏ truyền vào cuốn bí tịch.
Cuốn bí tịch vừa sáng nhẹ rất nhanh lại yếu đi.
Cầm Thanh Tuyết tiếp tục vận nội lực càng ngày càng mạnh mẽ hơn, ngay sau đó cuốn bí tịch phát ra ánh sáng chói như những tia nắng của buổi trưa hè.
Bìa ngoài của cuốn bí tịch lại hiện lên những hoa văn in sâu là những bông hoa mạn châu sa hoa đỏ rực.
Ánh sáng vừa chói liền nhu hòa lại, trang đầu tiên mở ra, từng dòng chữ lần lượt xuất hiện như được người khác từng chữ từng chữ khắc lên .
" Hàng trăm năm - cho tới ngàn năm vẫn tương truyền.
Minh vương vạn năm tái sinh vạn năm luân hồi.
Thánh nữ vạn năm trùng sinh rồi lại phục sinh.
Mệnh sinh ắt sẽ có mệnh khắc. Tương sinh- tương khắc, trăm nghìn năm vẫn: ân ân- oán oán.
Minh vương tái sinh- bỉ ngạn chỉ lá không hoa.
Thánh nữ tái sinh - đỏ cả bầu trời toàn hoa không lá."
Trang thứ hai mở ra lại từng dòng chữ lại lần lượt khắc lên :
"- Mệnh trời đã định có Minh vương ắt sẽ có thánh nữ. Có thánh nữ ắt hẳn sẽ xuất hiện minh vương.
Âm mà mạnh thì dương suy và ngược lại.
Minh vương nhất định trải qua ba lần gặp kiếp nạn. Khiến tính mạng suy vong - ba lần bị độc khắc chế. Cũng bởi vậy tâm ma trong người có cơ hội dần dần bộc phát và khắc chế tâm thức .
Càng về sau nhất định sẽ càng bị tâm ma xâm chiếm nhiều số lần lên.
Mỗi lần tâm ma bộc phát sẽ đều bị đau đớn, nội lực và tâm thức sẽ không thể kiểm soát. Càng về sau tâm ma càng lớn mạnh, cơ thể sẽ càng nhận được nội lực và tà lực mạnh lên .
Để không bị tà lực làm nổ tung chỉ có thể dùng một phần cánh hoa của tuyết liên hoa ngàn năm trên đỉnh núi
Linh Ẩn Sơn."
Tiếp theo là trang thứ ba mở ra rồi sáng lên, nó cũng dần xuất hiện những dòng chữ , bên trong chỉ có vài dòng chữ:
" -Thánh nữ ba lần nhập tinh phách là ba lần trải qua sinh tử mệnh.
Một phần khác của Tuyết liên hoa chính là có thể giải trừ phần còn lại phong ấn trên người Thánh nữ để không bị hao mòn linh lực khi bị Minh vương hấp thụ .
Dù có cứu được đại lục cũng là lúc nàng mạng vong thành tàn tích."
Phía cuối cùng của trang thứ ba lại ghi " Minh vương- Thánh nữ- Sinh ly từ biệt chính là thoát không khỏi thiên mệnh đã sắp đặt ".
Vừa đọc song cũng là lúc Cầm Thanh Tuyết thu lại nội lực trong tay. Nàng quay lại phía Đông Phương Lãnh chợt nhận ra trong mắt hắn là trầm lặng và suy tư.
Đông Phương Lãnh từ đầu tới cuối đều đọc đủ tất cả các trang, nội tâm hắn có chút mông lung lại có chút suy nghĩ. Hắn trước cũng có chút đoán ra, lần đó sau lần tâm ma thức tỉnh lại khiến nàng mất hết nội lực. Cơ thể hắn liền lập tức cũng hồi phục rất nhanh, nội lực trong người đúng là mạnh lên không ít.
Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nhìn Đông Phương Lãnh nói :
- Vương gia, ngài nghĩ sao về cuốn bí tịch này?
Đông Phương Lãnh đưa tay nắm lấy bàn tay Cầm Thanh Tuyết, lời nói cũng thập phần ôn nhu:
- Bổn vương cũng không biết, mọi thứ đều là mông lung không rõ ràng.
Cầm Thanh Tuyết cũng gật đầu nhìn Đông Phương Lãnh. Nàng cũng thấy chút mông lung, hiện tại vẫn là nên xem qua cuốn bí tịch màu đỏ trước khi kết luận.
Cầm Thanh Tuyết buông bàn tay Đông Phương Lãnh ra rồi đặt cuốn bí tịch đỏ chói lên phía trước mặt bàn. Nàng lại có chút khựng lại, tà khí hình như đã dày lên. Nếu nàng vận nội lực thăm dò chỉ sợ bị tà khí phản phệ.
Nàng lại không muốn Đông Phương Lãnh làm vì hắn từ khi trở vào đây đã là bị kìm hãm nội lực, hiện tại hắn cũng không thế dùng nội lực vì độc trong người đang rất loạn.
Cầm Thanh Tuyết chỉ đành đánh liều, nàng sẽ cố hết sức một lần.
Đông Phương Lãnh thấy khuôn mặt căng thẳng của Cầm Thanh Tuyết thì liền lo lắng, hắn nhẹ giọng nói:
- Thanh Tuyết... Hay là thôi đi, chúng ta không cần xem nữa.
Cầm Thanh Tuyết ngay lập tức lắc đầu, nàng đã xem qua hai cuốn bí tịch, vẫn là chưa tìm ra cách giúp Đông Phương Lãnh giải trừ tâm ma. Hiện tại còn một cuốn cuối cùng này, nàng nhất định cũng phải xem.
Cầm Thanh Tuyết trầm giọng nói về phía Đông Phương Lãnh :
- Vương gia, ta chính là thấy rất mông lung, nếu không xem qua cuồn bí tịch này nhất định ta ăn sẽ không ngon.
Đông Phương Lãnh cũng đành gật đầu, hắn vốn biết ý của Cầm Thanh Tuyết đã quyết thì dù hắn có nói sao cũng sẽ không thay đổi được nàng. Nhưng bây giờ trong lòng hắn lại thấy mơ hồ chút lo lắng.
Cầm Thanh Tuyết lần này dùng một luồng nội lực mạnh, chỉ mong nội lực của nàng có thể áp chế được luồng tà khí kia.
Vừa truyền nội lực vào cuốn bí tịch màu đỏ, Cầm Thanh Tuyết thoáng cau mày, cuốn bí tịch lại đang chuyển sang màu đen đậm. Tà khí thoát ra càng ngày càng lớn thêm, bên tai là lời nói băng lãnh của hồn kiếm Băng ngọc bích kiếm :
- Chủ nhân... Dừng lại...Mau dừng lại... Ngươi không muốn mạng của mình nữa hay sao?
Cầm Thanh Tuyết vừa rồi đã truyền hết nội lực vào cuốn bí tịch, nàng là không thể nào thu tay lại. Mặc dù bị tà khí xâm nhập vào tâm mạch nhưng nàng không tự mình có thế thu luồng nội lực của mình lại được.
Nàng chính là đang bị cuốn bí tịch này kéo vào và nó đang hấp thụ nội lực trong người nàng .
Chỉ đến khi có một luồng nội lực mạnh của Đông Phương Lãnh ngồi bên cạnh đánh vào Cầm Thanh Tuyết mới liền thu tay lại.
- Khụ.. Khụ.. khụ...
Cầm Thanh Tuyết ôm ngực ho ra mấy ngụm máu lớn, máu bắn văng lên cuốn bí tịch đỏ trước mặt, nhưng nhanh chóng lại bị ngấm vào phía trong. Tựa như cuốn bí tịch đã hút cạn chỗ máu trên trang bìa.
Cầm Thanh Tuyết đầu óc choáng váng, mắt cũng dần mờ đi. Cả người vô lực, tim đau đớn, nàng dần ngã xuống ...
Đông Phương Lãnh vừa rồi nhận ra luồng tà khí đang quanh quẩn truyền vào cơ thể Cầm Thanh Tuyết, hắn nhanh chóng vận nội lực đánh mạnh vào cuốn bí tịch.
Thấy Cầm Thanh Tuyết đã thu tay lại hắn mới dừng lại luồng nội lực của chính mình.Lại thấy nàng thổ huyết hắn liền lo lắng nhìn sang, liền thấy Cầm Thanh Tuyết đang dần ngất đi.
Đông Phương Lãnh nhanh chóng quay qua đưa tay ôm nàng vào ngực, lời nói cũng thập phần lo lắng :
- Thanh Tuyết.. Thanh Tuyết... Nàng không sao chứ?
Không một lời nàng đáp lại, hắn vừa chuẩn bị vận nội lực truyền vào người nàng thì bên tai truyền đến lời nói âm vang:
- Đừng... Đừng truyền nội lực của ngươi... Mau thả chủ nhân của ta ra... Đưa nàng ấy lên giường nằm lại đi...
Đông Phương Lãnh chợt nhật ra từ khi nào trên kệ tủ đã có một thanh kiếm . Hắn cũng nhận ra đây là linh kiếm của Cầm Thanh Tuyết, trước đây hắn từng thấy qua khi nàng ở trong khu rừng phía ngoại thành.
Đông Phương Lãnh thu lại nội lực trên tay, hắn biết Cầm Thanh Tuyết và thanh bảo kiếm này đã kí khế ước. Nhất định nó sẽ không dám làm hại nàng vì nếu nàng sảy ra chuyện nó cũng không thể tiếp tục có linh khí.
Hắn ôm nàng trở lại giường, lại lấy khăn tay lau sạch vệt máu trên khóe miệng nàng.
Bảo kiếm liền hắng giọng nói đầy âm trầm về phía Đông Phương Lãnh :
- Minh vương... Cuốn bí tịch này chính là chỉ có ngươi mới có thể xem. Chủ nhân của ta không thể... Ngươi trở ra ngoài đi...Cầm theo cuốn bí tịch đi...Chủ nhân của ta cần nghỉ ngơi... ta sẽ đưa chủ nhân vào cảnh giới để chữa trị thương tổn tâm mạch. Trước khi trời tối ngươi cũng đừng tới làm phiền tránh cho chủ nhân của ta bị phân tâm dẫn tới thương tổn lớn hơn.
Đông Phương Lãnh nhận ra thanh bảo kiếm này có luồng linh lực rất mạnh, lời của nó nhất định cũng sẽ không phải lời nói dối. Hắn trầm lắng gật đầu rồi đưa tay cầm cuốn bí tịch rời ra khỏi ngôi nhà trúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]