Chương trước
Chương sau
Cầm Thanh Tuyết tới chính phòng cũng là lúc Trần công công thông báo thánh chỉ "mười ngày sau thái hậu trở về, sau đó sẽ cùng tất cả phu nhân, nữ nhi tử của các tả tướng, tể tướng, thừa tướng và các vị đại nhân lên chùa

Phúc Long làm lễ cầu an cho bách tính". Đầu tháng sau sẽ mở thọ tiệc mừng thái hậu đại thọ. Trần công công thông báo thánh chỉ song liền lập tức đi ngay.

Cầm Thanh Tuyết nghĩ còn tận mười ngày nữa mới trở về mà giờ thông báo cho quần thần sớm quá. Hơn nữa chẳng phải phụ thân nàng chuẩn bị vào thượng triều hay sao? Nàng có chút không hiểu được chủ ý của hoàng thượng-

Sau khi nghe thánh chỉ nàng liền xin phép trở về phòng nghỉ ngơi.

Cầm Phượng Ngọc biết Cầm Thanh Tuyết đêm qua đã lẻn ra ngoài, tới tận sáng sớm hôm này mới cùng tam vương gia trở về. Nên ông cũng không ngăn cản gì mà chỉ nhẹ gật đầu, ông cũng không quên nhắc nhở nàng :

- Thân là nữ nhi con cũng đừng quá tùy ý, có việc gì cứ nói với phụ thân một tiếng.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu rồi lùi trở về phòng .Còn chưa đi được bao xa liền bị Cẩm Phương Liên nắm lấy cánh tay kéo lại. Giọng nói còn đầy chua ngoa vang lên bên tai nàng :

- Cầm Thanh Tuyết.. ngươi đứng lại đấy cho ta...ngươi đúng là đồ hồ li tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân.

Cầm Thanh Tuyết cả đêm không ngủ, lại bị Cầm Phương Liên nói lớn liền thấy nhức đầu, nàng quay lại hất mạnh tay Cẩm Phương Liên ra rồi lạnh lùng nói :

- Câm miệng, ngươi đừng tưởng ngươi là đại tiểu thư thì muốn nói gì thì nói.

Cầm Phương Liên bị Cầm Thanh Tuyết hất mạnh liền tức giận chỉ tay về phía nàng rồi lớn giọng nói :

- Ta nói cái gì sai? Ngươi chính là hết cầu dẫn Tam vương gia, lại câu dẫn cả Hứa tướng quân khiến hắn mỗi ngày tỉnh dậy đều tìm rượu giải sầu. Ngay cả Trầm tướng quân cũng năm lần bảy lượt tới đây tìm ngươi... Chưa nói đến nhị hoàng tử cũng vì ngươi mà biệt tích không muốn trở về kinh thành.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh đi tới bên cạnh Cầm Phương Liên rồi nói nhỏ bên tai nàng ta :

- Vậy chẳng phải là do sức hút của ta rất tốt rồi sao? Tỷ nói xem một người trong số họ, ngay cả nhìn còn chả thèm nhìn đến tỷ chứ đừng nói gì bị tỷ câu dẫn được. Tỷ như vậy cũng quá là thảm bại rồi đi... ha... ha...

Cầm Thanh Tuyết nói song liền quay người đi thẳng về phía biệt viện của mình.

Cẩm Phương Liên tức giận tới đỏ mặt, trong đầu càng thấy căm ghét và hận thù với Cẩm Thanh Tuyết. Lại càng không ngừng tính toán lần này thái hậu trở về mở yến tiệc nhất định phải tìm cách cho Cầm Thanh Tuyết bẽ mặt mới thôi. Mà thái tử trước chẳng phải rất thích nha đầu này hay sao, vậy nàng sẽ tìm cách cho nàng ta và thái tử gạo nấu thành cơm để xem Cầm Thanh Tuyết ngươi còn có thể gả cho tam vương gia được nữa hay không?

Nghĩ làm làm Cầm Phương Liên liền đi tìm hoàng hậu kể khổ.

Cầm Thanh Tuyết quay trở về phòng nàng liền nhặt lại hộp gỗ nhỏ mà nhị hoàng tử để lại cho.

Nàng lấy trong tấm khăn dày nửa tấm bản đồ của Tà thú, và một nửa tấm của nhị hoàng tử để lại. Hai miếng đặt ngay ngắn lên bàn thành một tấm bản đồ địa hình hoàn chỉnh.

Đúng là không một chút dư thừa, một bên phần trên tấm bản đồ là cực âm, nhiều xương mù với toàn nơi có âm khí và có cả ma thú .Đây cũng là phần đỉnh núi và là nơi có đóa Tuyết liên ngàn năm.

Một nửa dưới là cực dương đa số là cây cối, muông thú, cũng có vài phần nguy hiểm được nàng đánh giá cao.

Nhìn trung trên tấm bản đồ Cầm Thanh Tuyết vấn còn phải có những tính toán và xem xét kĩ trước khi hành động.

Sau khi gấp gọn hai tấm bản đồ, Cẩm Thanh Tuyết liền mở cuốn bí tịch màu đỏ trong hộp gỗ ra. Bên trong như cũ không có chút nào kí hiệu hay chữ viết nào.



Cầm Thanh Tuyết vận nội lực truyền vào cuốn sách, càng thử vào càng bị hút lấy nhưng trên cuốn bí tịch lại không chút nào có biến chuyển. Nàng cố thu lại nội lực vừa truyền ra, vậy mà nàng lại bị nó phản lại đến loạn cả mạch đập trong người.

Cầm Thanh Tuyết khẽ ho mạnh mấy tiếng, hơi thở cũng có chút khó khăn, tim tự nhiên thấy đau đớn quá. Nàng theo phản xạ ôm lấy ngực mình rồi ho ra một ngụm máu.

- Khụ. khụ...

Cầm Thanh Tuyết đưa tay lau khóe miệng, sau khi điều hòa lại khí huyết nàng mới đưa tay gấp lại cuốn bí tịch rồi cất nó vào trong hòm gỗ. Cuốn bí tịch này rất lạ, vài ngày tới nàng chắc chắn sẽ quay lại U Sơn Cốc một chuyến.

Để xem nhờ vào mấy bảo vật kia có manh mối gì về cuốn bí tịch màu huyết này không.

Cầm Thanh Tuyết cất hộp gỗ nhỏ vào mật thất song cũng là lúc quản gia ở bên ngoài gọi vọng vào :

- Tứ tiểu thư, người có trong đó không.

Cầm Thanh Tuyết bước ra gật đầu với quản gia rồi nhẹ nói :

- Quản gia có chuyện gì vậy?

Quản gia trong phủ cung kính cúi đầu với nàng rồi nói :

- Tiểu thư, tam vương gia cho người đưa xe ngựa tới nói muốn mời tiểu qua phủ một chuyến.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, dù sao xe ngựa của tam vương gia vẫn tốt hơn xe ngựa của thừa tướng phủ . Lên xe nàng cũng tiện ngủ một chút, nàng nhẹ bước hướng ra cổng phủ, cũng không quên căn rặn quản gia, thông báo với nhị phu nhân nàng sẽ dùng bữa trưa ở Lãnh phủ.

Cầm Thanh Tuyết bước ra ngoài nhẹ gật đầu với phu xe rồi mở cánh rèm xe bước vào.

Vừa bước lên cánh tay đã bị nắm chặt rồi kéo mạnh vào trong, cả người rơi vào lồng ngực vững chắc của Đông Phương Lãnh, ngửi mùi hương dược liệu quen thuộc nàng nhẹ thở ra.

Cầm Thanh Tuyết có chút giật mình, nàng gần đây rất không có chút nào phòng bị, mỗi lần đều bị tam vương gia quấn lấy đều không tự chủ mà thả lỏng.

Cầm Thanh Tuyết đưa tay ra trước ngực hắn rồi đẩy ra giọng nói có phần nhẹ nhàng :

- Vương gia, người không đi thượng triều sao? Người thả ta ra đi, ta tự mình ngồi được.

Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết ngồi vào vị trí giữa xe, hắn ôn nhu ôm nàng vào ngực để nàng ngồi lên đùi hắn. Mặt cũng đặt nhẹ lên mái tóc nàng ngửi mùi thơm từ nó, nghe lời nói nhẹ nhàng của Cầm Thanh Tuyết hắn liền lắc đầu, giọng nói cũng rất ôn nhu:

- Nàng ngồi yên một chú có được không? Bổn vương thấy trong người không khỏe chỉ muốn chung một chỗ với

nang.

Cầm Thanh Tuyết nghe hơi thở lạnh lẽo của Đông Phương Lãnh thoáng chút giật mình, tay nàng cũng đưa lên cổ hắn nhẹ nhưng xem qua mạch tượng. Điều khiến nàng có chút thất kinh chính là Hàn độc hôm nay lại phát tác rất

manh.

Cầm Thanh Tuyết đẩy mạnh tay để người mình ra khỏi lồng ngực tam vương gia, sau đó lạnh giọng nói :

- Vương gia, ngài hôm qua dùng hết nội lực đánh về phía con tà thú kia sao?



Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay Cầm Thanh Tuyết áp vào mặt mình rồi nhẹ gật đầu .

Cầm Thanh Tuyết trong mắt là tia đau lòng, vậy mà hắn vẫn cố sức ôm nàng dùng khinh công trở về kinh thành.

Chỉ vì vận nội lực quá sức khiến ba loại độc lần nữa tái phát. Mấy ngày nay sợ rằng cả ba loại độc sẽ hung hăng cắn xé và hành hạ cơ thể hắn.

Đông Phương Lãnh lần nữa ôm Cầm Thanh Tuyết vào ngực hắn trầm giọng nói :

- Thanh Tuyết ta rất muốn ngủ... Nàng ngồi yên một chút có được không?

Cầm Thanh Tuyết lần này không đẩy Đông Phương Lãnh ra nữa, nàng đưa tay ôm xuống phía sau lưng hắn, nghe hơi thở loạn và mạch tượng đang nhảy nhót lung tung trên cơ thể hần. Trong lòng có cảm giác chua sót, nàng bao năm học y vậy mà cũng không giúp được cho hẳn. Vừa rồi vì thăm dò cuốn bí tịch nên nội lực của nàng giờ cũng không đủ để giúp hắn bình ổn mạch đập được nữa.

Cầm Thanh Tuyết càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng, ngay cả một chút nhỏ giúp hắn bớt đau mà cũng không thể làm được .

Nàng nhẹ nói bên tai Đông Phương Lãnh :

- Vương gia, vì sao ngài lại đối với ta tốt như vậy?

Không thấy tiếng tam vương gia trả lời khiến nàng chỉ biết nhếch môi cười nhẹ. Nàng điểm nhẹ một huyệt ở cổ giúp hắn ngủ ngon hơn, chỉ trong vài canh giờ nữa thôi khi độc tố phát tác, lúc ấy hắn mới là người thống khổ nhất.

Xe ngựa vừa dừng lại Cầm Thanh Tuyết liền nói nhẹ ra ngoài:

- Ảnh Nhất mau vào dìu vương gia về biệt phòng, ta tới phòng dược lấy thêm chút dược rồi sẽ giúp ngài ấy thi châm. Vương gia hiện tại không tiện đi xuống.

Ánh Nhất bên ngoài liền mở nhẹ cửa bước vào hắn nhìn tư thế của chủ tử và Cầm tiểu thư liền có chút đỏ mặt mà ho nhẹ.

Cầm Thanh Tuyết hắng giọng nói nhỏ :

- Ngươi còn không mau lại đây đỡ vương gia, ta dậy rồi vương gia ngã xuống thì ngươi tính làm sao?

Ảnh Nhất vội vàng bước bào trong, hắn đưa tay đỡ lấy cổ chủ tử cũng đứng cách xa Cầm Thanh Tuyết một đoạn.

Cầm Thanh Tuyết vừa bước ra khỏi đùi Đông Phương Lãnh liền ngồi sang bên cạnh, nàng đưa một tay ôm lấy bả vai tam vương gia rồi nói về phía Ảnh Nhất:

- Đi thôi, ta giúp ngươi một tay.

Ánh Nhất ấp úng lắc đầu rồi nói :

- Tiểu thư người xuống trước đi, vương gia thuộc hạ sẽ cõng người xuống sau.

Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu rồi ngả cả người Đông Phương Lãnh về phía Ảnh Nhất để hắn tự giữ tam vương gia.

Cầm Thanh Tuyết bước xuống liền gấp gấp nói quản gia đưa mình tới dược phòng, vừa đi cũng không quên tính toán lấy những loại nào và thông báo cho quản gia biết mấy ngày tới vương gia sẽ phải ngâm thuốc rất nhiều.

Ông nên sớm chuẩn bị mọi thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.