Chương trước
Chương sau
Sau khi vào tới kinh thành Cầm Thanh Tuyết nói nhỏ bên tai tam vương gia:

- Vương gia ngài thả ta xuống, ta tự đi mình đi được.

Đông Phương Lãnh giảm nhẹ cước bộ hơn, hắn cúi mặt nhìn vào Cầm Thanh Tuyết rồi lạnh lùng nói :

- Bồn vương vẫn đủ sức để ôm ngươi trở về phủ.

Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ, nàng biết tam vương gia vấn còn đang giận mình liền nói nhẹ :

- Vương gia ,chẳng phải người nói mọi việc đều nghe theo lời ta hay sao?

Đông Phương Lãnh đúng là vẫn còn chút giận nàng, vì những chuyện sảy ra vừa rồi một chút nàng cũng không muốn kể cho hắn nghe. Cả đoạn đường dài như vậy nàng cư nhiên lại yên lành ngủ. Nếu như khi đó hắn không đến kịp có phải nàng đã bị con tà thú đó làm hại rồi không?

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ rồi đưa tay lên sờ vào một bên má của tam vương gia, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng:

- Vương gia, ta biết việc vừa rồi là do ta không đúng, nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng. Con tà thú ấy chính nó đứng phía sau để thao túng Nguyên lão sư, khiến ông ấy giết sư phụ của ta .Ta cũng chỉ muốn tìm nó để thăm dò một chút... Vì có những chuyện liên quan tới sư phụ và ta, trước khi sư phụ ta lâm trung cũng không căn rặn điều gì.

Mà có nhiều chuyện ta cũng muốn biết thực hư thế nào...

Cầm Thanh Tuyết làm khuôn mặt buồn buồn, tay lại khẽ vẽ mấy đường trước ngực Đông Phương Lãnh làm nũng.

Nàng lại tiếp tục nói :

- Ta lại không nghĩ nhị hoàng tử cũng bị nó khống chế, hắn cũng không làm hại gì ta.

Đông Phương Lãnh dừng hẳn cước bộ, hắn vừa rồi lại bị nàng mê hoặc làm cho không thể nào tức giận với nàng được. Hắn đặt Cầm Thanh Tuyết xuống mặt đất rồi nắm lấy hai bàn tay nàng, hắn trầm giọng nói :

- Như vậy sư phụ ta cũng chính là bị nó giết, sư phụ của ta cũng là bị Nguyên lão sư nhốt lại rồi hành hạ tới chết.Chúng ta sau này là có chung kẻ thù, ta nói có đúng không?

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ gật đầu, nàng cũng nắm chặt lấy bàn của Đông Phương Lãnh, giọng nói thập phần dịu dàng:

- Vương gia, vậy tà thú cũng chính là kẻ thù của chúng ta rồi. Vậy sau này có chuyện gì ta cũng sẽ bàn với người có được không?

Đông Phương Lãnh thấy khuôn mặt dịu dàng của Cầm Thanh Tuyết thì tâm cũng dịu đi rất nhiều, hắn đưa tay ôm chặt lấy nàng rồi nhẹ giọng nói :

- Bồn vương rất sợ ngươi bị thương tổn, chỉ cần ngươi rời đi, tâm của bổn vương liền thấy thật sự rất đau đớn và khó chịu. Hứa với bổn vương ... Dù có chuyện gì ngươi cũng nhất định phải nói với bổn vương . Chỉ cần bồn vương còn thở nhất định bồn vương sẽ hết sức bảo vệ ngươi.

Cầm Thanh Tuyết được Đông Phương Lãnh ôm vào ngực ngửi mùi thảo dược trên người hắn liền thấy rất thoải mái. Nàng nhẹ gật đầu rồi nhẹ nhàng nói :

- Được, ta hứa. Ta hứa với ngài ,sau này chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ bàn qua với ngài.

Đông Phương Lãnh môi khẽ nở nụ cười nhẹ, hắn cũng dụi mặt vào mái tóc dài thơm mùi thảo dược của nàng.

Cầm Thanh Tuyết sực nhớ ra chuyện mà nhị hoàng tử nói, nàng liền buông tam vương ra rồi nói :

- Vương gia giờ ngài có thể cùng ta tới trà lâu của nhị hoàng tử được không?

Đông Phương Lãnh vẫn nắm chặt bàn tay của Cầm Thanh Tuyết, hắn trầm giọng nhẹ nói :

- Chẳng phải nhị hoàng tử đã...

Cầm Thanh Tuyết vội vàng gật đầu, ngón tay khẽ đưa lên miệng Đông Phương Lãnh rồi gật đầu.



Sau đó nàng lại nói :

- Ở trà lâu hôm trước ta có phát hiện ra một thứ, ngài đi cùng ta có được không?

Đông Phương Lãnh gật đầu đương nhiên hắn luôn muốn đi cùng nàng, dù là đi đâu chỉ cần là nàng thì hắn nhất định sẽ đồng ý. Hắn ôn nhu nhìn Cẩm Thanh Tuyết rồi nói:

- Ta đương nhiên sẽ đi cùng ngươi.

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười gật đầu với tam vương, nàng nhẹ giọng nói :

- Vậy chúng ta đi nhanh, cũng sắp đến giờ người phải vào thượng triều rồi.

Đông Phương Lãnh xoa xoa đầu Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

- Không sao, bổn vương có thể không vào thượng triều hôm nay. Cũng không ai ép bổn vương được.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu rồi nói :

- Kể cả có như vậy đi nữa, chúng ta cũng phải tới đó sớm, bởi vì lát nữa người đi chợ buôn bán cũng rất đông. Có vấn đề gì chúng ta cũng sẽ khó lòng giải quyết.

Đông Phương Lãnh thấy nàng nói cũng đúng nên đành gật đầu, hắn vẫn nắm chặt lấy tay Cầm Thanh Tuyết rồi cùng nàng đi. Chỉ là cước bộ đã có phần nhanh hơn, lời nói ôn nhu vang lên :

- Được rồi, chúng ta đi thôi .

Cầm Thanh Tuyết cũng cười nhẹ rồi đi theo song song với tam vương gia.

Đến cửa trà lâu thì cũng thấy nó đã mở cửa, trong đầu Cầm Thanh Tuyết liền nghĩ, như vậy cũng tốt họ đỡ phải lẻn vào. Và trong quan sát trước đã có gì nằng sẽ theo đó rồi tính.

Thấy Đông Phương Lãnh khựng lại Cầm Thanh Tuyết liền nói nhỏ:

- Vương gia, chúng ta vào thôi cứ coi như vào uống trà.

Vừa bước vào trong tiểu nhị ở phía trong quán như đã như đợi nàng từ trước. Thấy bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết tới hẳn đã vội vàng đi ra, nhưng đến khi thấy tam vương gia đi bên cạnh hẳn liền khựng lại một chút .Nhưng việc của tử giao cho nhất định hắn phải làm, nên hắn vẫn là đi ra phía hai người đang tiến vào.

Tiểu nhị bước tới trước mặt Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Lãnh liền cúi người hành lễ :

- Tham kiến tam vương gia, tham kiếm Cầm tiểu thư .

Cầm Thanh Tuyết gật đầu với tiểu nhị còn chưa kịp nói ông ta đã liền đứng lên rồi trầm giọng nói :

- Cầm tiểu thư lão nô đã chờ người từ sớm. Chủ tử của lão nô căn rặn đưa lại cho người một thứ, mời tiểu thư đi theo lão nô.

Cầm Thanh Tuyết từ khi bước vào trong đã cảm thấy không khí trong này không còn nhiều tà khí như hôm qua

nữa. Nhị hoàng tử chắc hẳn cũng đoán ra được là hôm nay sẽ là ngày tận mạng và đã căn rặn lại tiểu nhị ở đây là nàng sẽ tới. Lúc thấy nhị hoàng tử vào bì rừng phía tây lại thêm mâu quang của hắn đen kịt, nàng cũng đoán ra tà khí cùng với khí huyết của nhị hoàng tử đã cùng nhau hòa vào làm một. Tà khí xâm chiếm gần hết dương khí trên người của hắn, tận mạng cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Nàng gật đầu với tiểu nhị rồi quay sang gật đầu với Đông Phương Lãnh để hắn yên tâm.

Đông Phương Lãnh từ khi vào vốn đã nắm chặt bàn tay Cầm Thanh Tuyết nay lại nắm càng chặt hơn. Hôm trước người của Huyết Sát Các đã từng giao chiến với người của nhị hoàng tử, cũng biết thực lực của họ không phải dạng dễ sử lí .

Thấy Cầm Thanh Tuyết gật đầu ám hiệu hắn cũng nhẹ thả lỏng, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay nàng không muốn buông ra.Nàng tiến một bước hắn cũng tiến một bước, hai người chính là sánh bước cùng nhau đi lên phía tầng hai.

Hai người cứ như vậy bước theo tiểu nhị lên lầu hai rồi quay bước sang phía bên phải nơi có căn phòng kín được khóa.



Sau khi tiểu nhị mở khóa đẩy cửa vào trong,bên trong có ánh sáng nhẹ của ngọc minh châu nhàn nhạt phát ra ngoài.

Cẩm Thanh Tuyết nhìn vào trong là một căn phòng rất gọn gàng, bên phải là một tủ sách, bên trái là một bàn trà . Phía sau bàn trà còn có một chiếc giường nhỏ.

Tiểu nhị bước vào trong lấy ra hai hộp gỗ nhỏ rồi đưa về phía Cầm Thanh Tuyết, ông trầm giọng nói :

- Tiểu thư đây là những thứ mà chủ tử của lão nô gửi lại cho người.

Cầm Thanh Tuyết đã nhận thấy ở phía bên phải một hộp gỗ nhỏ trên tay tiểu nhị nhàn nhạt phát ra cối linh khí.

Nàng tò mò liền đưa tay lên mở hộp ấy trước, mở ra bên trong là một cuốn bí tịch màu đỏ đậm không có in chữ gì trên bìa, mở ra bên trong cũng không ghi chép lại điều gì.

Trong đầu nàng sực nhớ ra cuốn bí tịch ở ngôi nhà trúc, nàng gấp nó lại rồi nhìn sang tấm bản đồ bên cạnh.

Cầm Thanh Tuyết vừa cầm tấm bản đồ lên tiểu nhị đã nhanh miệng nói :

- Cầm tiểu thư đây là một nửa bản đồ của Linh Ẩn Sơn. Cách đây hơn một tháng chủ tử của ta đã nghe người đứng sau kia nói, Cầm tiểu thư sau này nhất định sẽ cần đến nửa tấm bản đồ còn lại trên chùa Ngọc Lâm. Khi ấy chủ tử của ta chỉ muốn làm việc gì đó cho tiểu thư vui vẻ, nên ngài ấy đã dồn hết quân sĩ và thuộc hạ tới chùa

Ngọc Lâm cướp tấm bản đồ. Chùa Ngọc Lâm ai không biết là rất nhiều vị sư tinh thông võ nghệ và cũng là nơi đào tạo ra thiếu lâm tự.

Tiểu nhị vừa kể vừa có chút trầm lắng, ông tiếp tục nói :

- Mặc dù khi ấy hao tổn rất nhiều hộ vệ và thuộc hạ nhưng chủ tử của ta lại rất vui vì đã làm được cho tiểu thư

một việc. Chủ tử của ta nói cuốn bí tịch này cũng nằm trong kho căn giữ của chùa Ngọc Lâm. Hi vọng nó sẽ giúp được gì đó cho tiều thư.

Cầm Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, nàng nhận hộp gỗ nhỏ trên tay tiểu nhị rồi nói nhẹ :

- Đa tạ, vậy tiểu nữ không khách khí.

Tiểu nhị lại đưa hộp gỗ lớn hơn về phía Cầm Thanh Tuyết mở ra rồi nói :

- Cầm tiểu thư, trong đây là tất cả giấy tờ khế ước của những cửa hàng, trà lâu, tửu lâu mà trước nay chủ tử ta đã gây dựng. Chủ tử ta căn rặn đưa lại cho Cẩm tiểu thư, mọi việc chủ tử ta làm trước nay là làm cho người... Xin người nhận lẩy.

Cầm Thanh Tuyết thoáng chút ngạc nhiên, nhị hoàng tử là nghĩ cái gì vậy.

Thấy Đông Phương Lãnh bên cạnh đã thay đổi nét mặt và hàn khí, Cầm Thanh Tuyết nhìn tiểu nhị lắc đầu rồi nói:

- Tiểu nhị ông vẫn là nên cẩm lấy chỗ khế ước này thì hơn, ta vốn cũng đâu có là gì của nhị hoàng tử. Ta nhận hộp gỗ nhỏ này được rồi, còn mọi thứ thuộc về ngày ấy vốn cũng từ các người hộ tống và giúp sức. Ta tin tiểu nhị ông sẽ lo được việc này.

Cẩm Thanh Tuyết lần nữa mỉm cười nhìn về phía khuôn mặt đang tỏa ra hàn khí của Đông Phương Lãnh rồi nói :

- Vương gia, chúng ta trở về thôi.

Đông Phương Lãnh có chút tức giận, nhưng cũng gật đầu với nàng.

Cầm Thanh Tuyết cúi chào tiểu nhị rồi nắm tay tam vương gia rời đi.

Tiểu nhị ở phía sau nhìn bóng lưng Cẩm Thanh Tuyết và Đông Phương Lãnh đang dần rời đi, ánh mắt ông vừa thấy khâm phục lại vừa tán dương Cẩm Thanh Tuyết. Bảo sao chủ tử của ông lại say đắm Cầm tiểu thư như vậy.

Vừa thông minh lại thấu hiểu đạo nghĩa lại còn rất dịu dàng.

Thật tiếc là Cầm tiểu thư lại đã ở bên cạnh tam vương gia, nên chủ tử của ông dù có xuất sắc đến đâu cũng không còn chỗ trong tim cầm tiểu thư nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.