Sau khi vào tới kinh thành Cầm Thanh Tuyết nói nhỏ bên tai tam vương gia:
- Vương gia ngài thả ta xuống, ta tự đi mình đi được.
Đông Phương Lãnh giảm nhẹ cước bộ hơn, hắn cúi mặt nhìn vào Cầm Thanh Tuyết rồi lạnh lùng nói :
- Bồn vương vẫn đủ sức để ôm ngươi trở về phủ.
Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ, nàng biết tam vương gia vấn còn đang giận mình liền nói nhẹ :
- Vương gia ,chẳng phải người nói mọi việc đều nghe theo lời ta hay sao?
Đông Phương Lãnh đúng là vẫn còn chút giận nàng, vì những chuyện sảy ra vừa rồi một chút nàng cũng không muốn kể cho hắn nghe. Cả đoạn đường dài như vậy nàng cư nhiên lại yên lành ngủ. Nếu như khi đó hắn không đến kịp có phải nàng đã bị con tà thú đó làm hại rồi không?
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ rồi đưa tay lên sờ vào một bên má của tam vương gia, giọng nói cũng hết sức nhẹ nhàng:
- Vương gia, ta biết việc vừa rồi là do ta không đúng, nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng. Con tà thú ấy chính nó đứng phía sau để thao túng Nguyên lão sư, khiến ông ấy giết sư phụ của ta .Ta cũng chỉ muốn tìm nó để thăm dò một chút... Vì có những chuyện liên quan tới sư phụ và ta, trước khi sư phụ ta lâm trung cũng không căn rặn điều gì.
Mà có nhiều chuyện ta cũng muốn biết thực hư thế nào...
Cầm Thanh Tuyết làm khuôn mặt buồn buồn, tay lại khẽ vẽ mấy đường trước ngực Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3625096/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.