Cầm Thanh Tuyết ra xe không lâu thì Cầm thừa tướng và nhị phu nhân cũng bước ra, trên mặt ai nấy cũng đều hiện lên ý cười nhìn đối phương.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ cúi đầu hành lễ :
- Tham kiển phụ thân, tham kiền nhị di nương.
Cầm Phượng Ngọc thấy Cầm Thanh Tuyết một thân ăn vận đơn giản, búi tóc cũng đơn giản một chút trang sức cũng không có . Ông liền nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết:
- Thanh Tuyết ngươi là sợ Cầm phủ thiếu tiền hay là muốn cho văn võ bá quan trong triều nghĩ Cầm thừa tướng phủ bạc đãi ngươi.
Cầm Thanh Tuyết không e rè mà đáp lại :
- Phụ thân tha tội, Thanh Tuyết cũng chỉ vì nghĩ tới việc tam ca vừa qua đời không lâu, nay con lại ăn vận có phần diêm dúa làm người ngoài nghĩ tới Cầm phủ không hiểu thấu tình nghĩa mà làm tròn với người đã mất.
Trầm Kim Anh nghĩ đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, nàng cũng không muốn hai người cha con mà lại bất hòa liền nắm nhẹ cánh tay của Cầm Phượng Ngọc nói nhẹ :
- Lão gia ta thấy Thanh Tuyết nói cũng có cái đúng, mà người xem xiêm y của Thanh Tuyết tuy đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng tốt. Nhìn vào cũng chẳng ai dám bêu riếu được Cầm thừa tướng phủ cả.
Nghe lời nói của Trầm Kim Anh Cầm Phượng Ngọc lúc bấy giờ mới hòa nhã hơn. Ông phất tay nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Được rồi, còn không mau dìu di nương của con lên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3586600/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.