Sau khi ăn uống no đủ , bầu trời đã khuya càng thêm khuya. Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng thúc giục Đông Phương Lãnh đưa mình trở về phủ :
- Vương gia ta ăn đủ rồi , ngươi có thể đưa ta về phủ không ? Ta mà về muộn, có ai đó biết được sau này sợ là ta lại khó sống trong phủ.
Đông Phương Lãnh đưa tay lau nốt chút bánh vụn trên khóe miệng Cầm Thanh Tuyết , rồi sau đó rót cho nàng một chén trà . Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa có chút trêu chọc:
- Nếu ta nói không thể thì sao?
Cầm Thanh Tuyết khóe môi có chút giật giật, nàng nói với âm điệu của trẻ con:
- Tam vương gia đây là muốn bắt cóc tiểu hài tử dưới tuổi vị thành niên hay sao?
Đông Phương Lãnh uống một ngụm trà , trong đầu liền thắc mắc câu nói của Cầm Thanh Tuyết vừa nói ra . Gì mà trẻ dưới tuổi vị thành niên .
Cầm Thanh Tuyết thấy khuôn mặt trầm tư và nghiêm túc của tam vương gia , trong đầu lại liên tưởng rằng điều nàng nói vừa rồi . Tam vương gia định làm thật , nàng liền ho lớn rồi đáp :
- Ta nói trước ta thể trạng không tốt lại ăn nhiều , việc gì cũng không làm được. Còn về phụ thân ta ông ấy luôn đặt địa vị và chức quyền lên đầu tiên vì vậy nếu chỉ một tiểu nha đầu như ta ông ấy sẽ không cùng ngươi đánh đổi gì đâu. Ngươi dù có bắt ta thì cũng không có lợi gì chỉ có ăn hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3586591/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.