Trầm Kim Anh dìu Cầm Thanh Tuyết vào phòng, nhìn qua một lượt thân thể nàng liền lo lắng hỏi :
- Thanh Tuyết con thấy trong người ổn chứ? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không? Hay ta cho mời đại phu tới khám cho con?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu, vừa rồi nàng chỉ ăn một bạt tai thôi chứ không bị đánh vào người, nhìn ánh mắt lo lắng và cử chỉ dịu dàng của nhị phu nhân đối với mình, khiến Cầm Thanh Tuyết có chút hảo cảm với bà.
Gọi bà vậy thôi chứ nhìn nhị phu nhân còn rất trẻ và đẹp, bản thân nhị phu nhân cũng chưa từng trải qua quá trình sinh nở nên vẫn giữ được nét đẹp và quyến rũ. Nhìn bên ngoài chỉ khoảng trừng hơn ba mươi tuổi một chút.
Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ đáp nhị phu nhân, giọng nói cũng có chút đùa nhẹ :
- Thanh Tuyết không sao, khiến di nương lo lắng rồi. Cũng may là răng của Thanh Tuyết tốt chứ không là gãy mất mấy cái rồi.
Trầm Kim Anh cũng phải nể phục sức chịu đựng của nha đầu trước mặt, bị đánh như vậy mà cũng không khóc không nháo, trên mặt thì đã sưng lên thành bộ dạng nào rồi mà vẫn còn cười coi như không có chuyện gì này được.
Trầm Kim Anh đưa tay lấy khăn ấm , rồi lau nhẹ vết thương sưng đỏ trên mặt và vết máu chảy khóe miệng của Cầm Thanh Tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt nha đầu này nhăn nhó chứ không thấy nàng kêu lên.Trầm Kim Anh liền ho nhẹ, ân cần nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-the/3586589/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.