Sở Tùy Phong ngồi đạm mạc ở bàn làm việc, đôi mắt màu lục băng lãnh còn mang theo một chút suy xét, khó chịu, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng; toàn thân phát ra khí chất bức người, tựa như vương tử, khiến người khác cảm thấy xa cách, không dám đến gần.
“Tên của bổn vương, ngươi cũng dám gọi?”
Về chuyện kia, hắn không muốn phải nhiều lời giải thích.
“Hừ!” Mạch Trục Vân khóe miệng cong lên, lộ ra một tia cười châm chọc, ánh mắt khinh bỉ trừng về phía hắn.
Vung tay, tiếng gió nhẹ vút qua, hai thứ đồ trong tay nàng bay thẳng về phía hắn.
“Đầu tiên là vu oan, sau là độc dược, giờ là ngọc giả, ngươi đáng để ta làm vậy sao? Gọi thẳng tên của ngươi coi như khách khí với ngươi rồi!”
Chiến thần? Lãnh công tử? Hắn không xứng!
Nghe được câu như thế, sắc mặt hắn từ từ tối sầm lại khiến cho nàng không khỏi vô ý thức lùi lại phía sau. Cây bút ngọc trên tay hắn bị bóp nát thành vụn phấn, âm thanh thanh thúy vang lên, phá tan sự tĩnh lặng nơi thư phòng, và đây rõ ràng cũng chính là một sự phá lệ từ trước đến nay của hắn.
Một lát sau, hắn mới vung áo bào lên tiếp được hai món đồ mà Mạch Trục Vân ném đến.
Nhìn thấy thuốc giải vẫn còn nguyên trong lọ, mặt hắn đột ngột biến sắc, sau đó lạnh lùng lên tiếng:“Thuốc là thật!”
Mạch Trục Vân khoanh tay, không có dấu hiệu của việc muốn cầm lấy thuốc giải uống, cằm nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.
Mọi người đều nói, trong tứ đại công tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/183699/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.