Không ngừng lo lắng trong lòng, Mạch Trục Vân trốn ra khỏi Vương phủ, đứng ở một nơi không có bóng người, giương mắt nhìn dưới chân, không biết phải đi về đâu.
Từ sau khi sư phụ qua đời, nàng đã không có nhà để ở, xuống núi đã hơn một năm, cũng không có bạn bè...... Nửa năm trước quen biết được Bạch Lộng Ảnh, nhưng thậm chí bây giờ hắn muốn bắt nàng trở thành vật thí nghiệm thuốc; Trên giang hồ, cũng không còn chốn nào cho nàng yên thân. Vừa rồi, còn......
Sở Tùy Phong chắc không phải đã phát hiện ra bí mật của nàng rồi chứ......
Mạch Trục Vân trong lòng âm thầm mắng bản thân mình chạy trối chết như một con đà điểu, hắn không biết nàng là con gái thì sợ cái gì?
Nhẹ nhàng thở phào một hơi, chuyện nàng là con gái bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho hắn phát hiện ra nếu không về sau cuộc sống của của một thần trộm như nàng sẽ đầy hỗn loạn.
Nghĩ đến việc cả ngày mình bị người khác đuổi cùng giết tận, nàng thật sự cảm thấy ủy khuất vô cùng, chu miệng, nức nở vài tiếng động mỏng manh có thể nghe được: Đều do cái tên chết tiệt Sở Tùy Phong kia, cái chủ ý khốn khiếp của hắn, vì mười vạn lượng kia có tên điên mới không muốn bắt trói nàng về nhận thưởng?
Sẽ không vì mười vạn lượng mà bắt trói nàng?
Trong đầu nhất thời xuất hiện một thanh niên tuấn tú với đôi mắt sắc nhọn tà mị như chim ưng mê hoặc lòng người.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, quệt đi nước mắt nơi khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/183696/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.