Sở Tùy Phong khẽ cong khóe môi, nói:“ Được!”
Mạch Trục Vân đưa mắt nhìn chằm chằm đánh giá hắn, hắn có thể cười được sao? Vừa rồi là hắn cười sao?
Nhưng ý cười của Sở Tùy Phong cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, hắn cảm thấy có gì đó không giống với tác phong thường ngày của hắn.
Mạch Trục Vân dùng sức nháy mắt mấy cái, nhìn thật kỹ lại vẫn là bức tường băng lạnh lẽo đầy xám xịt u tối đạm mạc.
Bị người khác đánh giá mình chằm chằm không rời mắt. Sở Tùy Phong cũng chỉ bình thản không có chút cảm thấy xấu hổ, khẽ cúi đầu ánh mắt ngay lúc đó chạm vào đôi mắt tròn xoe tò mò của Mạch Trục Vân. Con ngươi trong trẻo không chút bụi trần kia trông rất đẹp, giống như lực hút của lỗ đen chỉ cần nhìn vào đó thì bị cuốn vào.
Mây đen lặng lẽ trôi nhường thứ ánh sáng không nhiễm bụi trần từ ánh trăng khẽ chiếu sáng một bên tường đại lao, khiến cho sự lạnh lẽo vô tình nơi đại lao trở nên im lặng,yên tĩnh lạ thường.
Nhưng mà giờ phút này, ở một nơi khác, có một vị không được vui vẻ, hưng trí cho lắm.
Khung cảnh hiện ra, nơi huy hoàng đầy ánh kim ở đại điện, một bóng người thân mặc long bào dưới ánh đèn thấp thỏm đi qua đi lại, khuôn mặt tuấn mỹ tỏ ra tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Người đó chính là hoàng đế của Nam Ninh quốc, và là người anh cùng cha khác mẹ với Sở Tùy Phong - Sở Lâm Uyên.
“Ầm!”
Tay đập mạnh lên bàn ngự án, trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/183690/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.