Chương trước
Chương sau
Sau khi Sở Tùy Phong thuyết phục nàng ăn chút đồ ăn sáng, bèn cố ý chuẩn bị xong xuôi cuộc hẹn giữa nàng với Bạch Lộng Ảnh, sau đó lặng lẽ rời đi.
Mạch Trục Vân không biết phải hình dung cảm xúc lúc này của mình thế nào, đối với Bạch Lộng Ảnh, nàng thật sự có lỗi với huynh ấy, hắn vì nàng làm rất nhiều chuyện, nhưng nàng lại vô tâm vô tình không biết, cho đến nay, dù có biết thì cũng không có cách nào trả lại món ân tình sâu đậm đó.
Không lâu sau, tiếng bước chân phát ra từ phía cửa ra vào trở nên rõ ràng hơn, lòng của nàng cũng theo đó mà co thắt lại.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, người đứng trước cửa khiến nàng không khỏi ngẩn người.
Thứ ánh sáng mãnh liệt bao phủ người hắn, khiến một thân trắng bạch ấy trở nên chói mắt hơn bao giờ hết.
Miệng hắn bất giác mỉm cười, vẫn là nụ cười yêu nghiệt quen thuộc, nụ cười khiến nàng nhớ đến lần đầu tiên gặp được hắn, nụ cười vui mừng sau bao ngày xa cách.
Nàng không biết phản ứng thế nào, càng không biết phải nói gì, chỉ ngây người đứng đó.
Rồi đột nhiên chạy về phía hắn, không phải ôm, mà là tập kích.
Hơi thở sắc bén không một chút nể tình.
Bạch Lộng Ảnh cũng bắt đầu cảnh giác, tuy võ công có chút tiến bộ, có thể đánh thắng nàng, nhưng nhìn bộ dáng điên cuồng tấn công hắn tứ phía thế kia, tung toàn là chiêu hiểm độc, nhỡ bị nàng đánh trúng, không chết thì cũng thành người tàn phế.
Hai người trong căn phòng nhỏ hẹp, người ra đòn, người né đòn, bầu không khí thật căng thẳng và quỷ dị.
......
Sở Tùy Phong đang chuẩn bị ra ngoài thì lại nghe hạ nhân báo tin, Nam Truy Nguyệt đến đây.
“Mạch Trục Vân thế nào?” Hắn vừa vào cửa đã lập tức vào đề tài, hắn biết Mạch Trục Vân đã trải qua những chuyện gì.
“Không có việc gì!”
“Nàng đâu?” Nam Truy Nguyệt nhướng mày, vị vương gia này, hình như không có thiện cảm với mình thì phải.
“Đang ở cùng Bạch Lộng Ảnh!”
“Bộ ngươi không lo lắng sao?”
Sở Tùy Phong nhíu mày đáp:“Bổn vương có việc!”
Nói xong, ý bảo quản gia tiễn khách.
“Đợi chút, ngươi nói có việc, có phải là đi điều tra vụ hỏa hoạn ở trấn Oanh Dương mười tám năm trước đúng không.” Nam Truy Nguyệt thấy hắn ngừng lại, liền biết mình đã đoán đúng:“Ngươi tra không ra đâu!”
“Có ý gì?”
“Chứng cớ đều đang nằm trong tay ta!” Hắn thản nhiên tìm một chỗ cho mình, ngồi xuống mở miệng tiếp tục nói:“Ngươi đừng có thành kiến với ta, ta làm mọi chuyện không phải vì Mạch Trục Vân, mà là vì Công Tôn tiền bối, ông ấy là ân nhân của ta, nếu người con gái mà lão thích chết một cách không rõ ràng thì đương nhiên ta phải có trách nhiệm đi tìm chân tướng năm ấy thôi.””Còn nữa, chuyện lần trước ở khách sạn, cái đêm mà suýt chút nữa ta đã phế đi võ công của Mạch Trục Vân, thật ra thì cũng tìm được kha khá manh mối, là âm mưu của Tư Lăng Uyển.... Cho nên, các ngươi có đi điều tra ở phủ Thừa Tướng thì phải dắt ta theo!”
Sở Tùy Phong không hề có ý tốt nhận tấm lòng của hắn:“Bổn vương giết người, không cần chứng cớ!”
Dám làm ra loại chuyện như thế với Vân nhi, dựa vào chút sai lầm này thôi, thậm chí có chết ngàn vạn lần Tư Lăng Uyển cũng chẳng xứng đền tội, cho dù nàng ta có bị người khác vu khống, hừ, giết thì giết, cần gì bằng chứng?
“Nhưng nếu ngươi muốn giết Liễu Thục Mi thì cần phải chứng cớ đó, Mạch Trục Vân chắc cũng muốn biết rõ mẹ của mình đã bị hại chết như thế nào mà!”
Sở Tùy Phong mím môi, quyết định ở lại Vương phủ.
......
Mạch Trục Vân dường như đem toàn bộ áy náy và bất mãn của mình trút lên lên người hắn, đối với việc hành thích có chủ đích này, Bạch Lộng Ảnh chỉ biết lắc đầu cười khổ, hắn còn tưởng sau ba tháng xa nàng, đã đủ lâu, đủ lâu để nàng quên đi chuyện ngày đó.
Nhưng không ngờ, nàng lại tức giận đến mức này.
Có điều, võ công của nàng thực ra so với hắn mà nói còn yếu một phần, đơn giản là vì hắn luôn là người nhường phần thắng cho nàng, cộng thêm việc nàng lại trúng mị dược, mới tỉnh dậy không bao lâu, sức khỏe chưa kịp phục hồi nên mới qua có trăm chiêu thức đã có chút mệt mỏi, đành phải dừng tay, đứng cách xa hắn tận mấy trượng, lặng lẽ nhìn hắn.
Mạch Trục Vân không biết có phải mồ hôi mình, hay là nước mắt mình đang rơi xuống đẫm ướt khuôn mặt hơi tái nhợt vì hoạt động quá độ, nhưng chỉ khi nàng để bản thân mình bình tâm lại, nhìn quả đầu trắng xóa của hắn, tim nàng, đau nhói không ngừng.
Nàng không hiểu, không hiểu được vì cái gì hắn lại làm vậy...
Mạch Trục Vân mím chặt môi, mũi bắt đầu chua xót, hỏi hắn:“Đáng giá sao?”
Hắn cười yếu ớt tiến lên, đáp:“Nàng xem, ta họ Bạch, bây giờ đầu cũng trắng nốt, không tốt sao?”
Quả nhiên là những lời này!
Trong lòng càng chua xót hơn:“Huynh còn tâm trạng để đùa sao?”
Bạch Lộng Ảnh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi: “ Không tốt sao? Ta đâu có tổn thất gì, chỉ có hóa bạch thôi mà, nàng khóc cái gì? Có phải cảm thấy ta đẹp trai hơn trước không?”
Thu hồi tay về, cúi đầu đong đưa mấy lọn tóc, vui vẻ nhìn nàng.
“Khó coi, xấu chết đi được!” Mạch Trục Vân dùng sức lắc đầu, dường như đang muốn rũ bỏ thứ gọi là lệ còn đọng trên khóe mắt, không để cho hắn nhìn thấy.
“Ghen tị với ta à?!” Hắn cười khổ một tiếng nói, vươn tay ôm chặt nàng vào lòng:“Đừng khóc, để Sở Tùy Phong thấy được, hắn sẽ nghĩ ta bắt nạt nàng đấy.”
Mạch Trục Vân gật đầu, lại khóc dữ hơn:“Ai nói ta khóc, cho dù có khóc, cũng không khóc cho huynh xem, hu hu hu....”
Hắn không nói gì, cũng không biết tim mình có bao nhiêu đau lòng, nhưng vì sao, trong mắt trong mắt nàng và hắn, đối phương đều trở nên quan trọng đến vậy?Hắn biết nàng đang áy náy, đang đau lòng thay hắn, nhưng hắn lại không biết phải nói gì. Mạch Trục Vân, tình cảm ta dành cho nàng, kể từ giờ phút đó, đã bắt đầu chôn chặt trong tim, sẽ chẳng có một ai vấy bẩn tình yêu của ta trao cho nàng, yêu nàng, chính là một điều hạnh phúc mà ta không bao giờ muốn nó biến mất. Đồ ngốc.
Thấy nàng khóc đáng thương thế kia, hắn đành cố ý nói:“Aida, vất vả mới trở về thế này, không mong đợi gặp ta à?”
Mạch Trục Vân mới nhớ ra hắn còn một thân phận khác nữa, còn chuyện triệt binh ở Đại Dục nữa.
Ngẩng đầu nhìn hắn, nàng bèn nín khóc mỉm cười:“Đúng vậy, đúng là ta không muốn nhìn thấy huynh, hừ, đường đường là thế tử Thấm Dương Vương của cả triều Đại Dục, chạy đến Nam Ninh chúng ta làm cái gì? Có phải huynh là gián điệp đi dò la tin tức không? Ta phải bắt cái tên gian tế nhà huynh lại mới được.”
Giơ tay giúp nàng lau nước mắt, Bạch Lộng Ảnh nở nụ cười đáp:“Đây mới là Tà công tử mà ta quen biết a, chứ cái bộ dạng mới động chút đã khóc như vừa rồi, đúng là mất mặt tứ đại công tử chúng ta!”
“Hừ, huynh còn mặt mũi nào nhắc đến bốn chữ “tứ đại công tử” nữa hả? Rõ ràng không phải là người của Nam Ninh quốc, còn giả mạo làm giang hồ nhân sĩ, chiếm lấy bảng vàng công tử. Ta đang tính xem phải công bố chuyện tày trời này với Nam Ninh quốc thế nào đây, phải hủy bỏ tước hiệu của huynh.”
Bạch Lộng Ảnh nghe vậy hơi cứng người, đúng là sau khi hắn trở về nước, hắn đã không có đủ tư cách để ở lại Nam Ninh quốc, tứ đại công tử, thần y Ngạo công tử, mao lư Nhược Nhiên, Nam Ninh quốc, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ, từ nay về sau, hắn sẽ là thế tử Thấm dương vương của Đại Dục, là phò mã của công chúa Thanh Tuyền.
Cố gắng giấu đi thứ cảm xúc rối loạn và đau đớn trong lòng, hắn bèn cười cợt chế nhạo nói:“A, nói ta không xứng làm công tử, vậy còn nàng thì sao? Nữ phẫn nam trang, là một sỉ nhục lớn, nàng xem ai có tư cách hủy bỏ tước hiệu hơn đây?”
Mạch Trục Vân hào sảng cười nói:“Hủy thì hủy thôi, bây giờ ta đã có một danh xưng khác tốt hơn nhiều, không thèm cái danh hào 'Tà công tử' đâu. Dù sao tứ đại công tử cũng chỉ là hữu danh vô thực.”
Lãnh công tử không lạnh, Ngạo công tử không phải người Nam Ninh quốc, Kiêu công tử...... Ách, mặc kệ hắn, về phần Tà công tử, là nữ nhân.
“Phong vương phi?”
Mạch Trục Vân cười lắc đầu:“Sai, là “Ác cô nương”!”
Hắn bật cười, trầm mê nhìn nàng, ánh mắt vừa mang chút cưng chiều, lại pha chút lưu luyến khó thấy:“Ừm, quả là không sai! Đúng là rất hợp với tính cách của nàng.”
Mạch Trục Vân híp mắt:“Đúng vậy, cho nên huynh nhanh chóng co giò chạy về nước đi, nếu không, ta sẽ gây tai họa cho huynh mỗi ngày, rồi hại huynh...” Bạc trắng đầu.
Nhưng nàng không biết, đầu của hắn, vốn đã trắng vì nàng từ lâu.
Bạch Lộng Ảnh cười nhạt, nghiêm túc nói:“Nàng không cần phải nóng vội đuổi ta đi như thế, yên tâm, sau khi kết thúc đại hôn của hai người, ta sẽ trở về Đại Dục.” Hơn nữa có thể là cả đời cũng không trở lại.”Huynh thật sự phải đi?” Mạch Trục Vân có chút nóng vội, huynh ấy đang đùa mình, hay là hắn nghe không hiểu ý nàng đang nói?
Bạch Lộng Ảnh dường như nhìn thấu lòng nàng, cười khổ đáp:“Nha đầu ngốc, nàng còn có hạnh phúc của nàng, ta cũng có hạnh phúc của ta, sau khi về nước, ta sẽ trở thành phò mã của Đại Dục, cho nên từ nay về sau, xem như ta được giải thoát rồi.”
“Vậy huynh có thích nàng ta không?”
“Ta với nàng ấy, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đương nhiên là thích nhau rồi, Nàng ấy đợi ta nhiều năm như vậy, ta không thể phụ tấm lòng nàng được, nàng nói rằng ta là người thân của nàng, nhưng về sau, có lẽ ta không thể chăm lo cho nàng được nữa rồi, thật may, còn có Sở Tùy Phong.” Khi nói ra những lời này hắn vẫn không khỏi chua xót bản thân, nàng thích hắn, chẳng qua chỉ là tình cảm giữa người thân với nhau, chứ không phải loại tình cảm nam nữ.
“Thật sao!” Mạch Trục Vân nghệch mặt ra trả lời một tiếng:“Thì ra là thanh mai trúc mã a, chả trách huynh đi lâu như vậy cũng không thèm trở về, còn tung tin giả lừa gạt ta.”
“Được rồi, là ta không đúng, “Ác cô nương” đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu nhân a!”
“Không sao, chuyện này bổn cô nương cho qua. Vậy huynh giải thích thế nào về chuyện dám bỏ thêm thuốc khiến mắt ta không thấy được, chuyện lừa gạt này, không thể cho qua?” Mạch Trục Vân khoanh hai tay, làm vẻ tra khảo híp mắt nhìn hắn.
Bạch Lộng Ảnh bất đắc dĩ ngước đầu nhìn trần nhà than thở, sau đó làm bộ mặt vô tội nhìn Mạch Trục Vân:“Nàng muốn xử lý ta thế nào đây?”
Hai con ngươi đảo vòng nghĩ ngợi, sau đó cười vui vẻ nói:“Ta muốn nhìn thấy tân nương của huynh!”
Hắn thản nhiên lắc đầu:“Sức khỏe nàng không tốt, không thể lặn lội đường xa đến đây được. Trừ phi, nàng nguyện ý cùng ta đến Đại Dục?”
“Thôi quên đi. Nếu đi đến Đại Dục, còn phải chuẩn bị quà cưới nữa, thôi không cần!” Mạch Trục Vân lắc đầu nguầy nguậy, làm bộ không muốn.
Bạch Lộng Ảnh híp mắt, vươn tay xoa đầu nàng, cưng chiều nói:“Hừ, quỷ hẹp hòi, ta có đòi quà cưới nàng đâu?”
Mạch Trục Vân hờn giận ôm đầu, trừng mắt nhìn hắn, ngược lại trong lòng có chút thương cảm nhìn hắn, không thể che giấu cảm xúc thêm được nữa, vẫn mở miệng hỏi cho rõ vấn đề này:“Nàng ấy không cần sao?”
Hắn sang sảng cười nói:“Bạch đầu giai lão, nàng ấy để ý gì thứ đó? Được rồi, yên tâm, đi thôi!”
Ngay khi Mạch Trục Vân và Bạch Lộng Ảnh rời khỏi phòng thì Sở Tùy Phong và Nam Truy Nguyệt còn đang ở đại sảnh Vương phủ.
Hàn huyên vài câu, bọn họ chuẩn bị lên đường đến phủ Thừa Tướng.
Sau khi xuống xe ngựa, Sở Tùy Phong ôm Mạch Trục Vân đi vào phủ.
Đối với chuyện bị trúng mị dược, Tư Lăng Thanh hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết Uyển nhi và hoàng thượng đã làm ra loại chuyện nhục nhã thế nào ở Toái Ngọc Các, hơn nữa nàng còn trúng mị dược, cho nên, thủ phạm mà ông nghĩ đến đầu tiên chính là Mạch Trục Vân.Vừa nhìn thấy nàng đến, ông có chút tức giận, nhưng phần nhiều là đau khổ.
“Vân nhi, tốt xấu gì Uyển nhi cũng là muội muội con, cho dù con có hận ta đến mức nào thì cũng không nên trả thù ác độc với con bé như vậy a? Lẽ nào con muốn hại cha cửa tan nhà nát con mới bằng lòng bỏ qua sao?” Âm thanh hắn, mang theo chút bi ai.
Nhìn hai đứa con gái ruột mình trở nên thù địch nhau, ông khổ tâm không thôi. Con bé Uyển Nhi kia, cứ ru rú trong phòng, khóc trời than đất, đòi không giết Mạch Trục Vân thì cả đời không chịu bỏ qua.
Mà phu nhân hắn, cũng hận Vân Nhi đến tận thấu xương, chuyện như vậy, phận làm phụ thân như hắn, thật sự rất khó xử.
“Ha ha, đúng vậy, là ta độc ác, trả thù con gái ngoan hiền của ông, vậy ông cứ tiếp tục xem ta còn hãm hại nàng như thế nào nữa đi.” Mạch Trục Vân ngẩng đầu bật cười ha ha vài tiếng khinh bỉ, trong lòng nàng thật sự vừa đau, vừa chua xót, rõ ràng là con gái ngoan của ông ấy hãm hại mình, thế mà giờ đây, nàng ngược lại thành kẻ ác.
Có điều, nếu đã mang danh là “Ác cô nương”, với cả nàng cũng không có nhận ông ấy làm phụ thân mình nên bây giờ, nàng không thèm để ý làm gì.
Tề Cần quắc mắt nhìn Tư Lăng Thanh lạnh lùng nở nụ cười nhạo:“Cho đến bây giờ thừa tướng vẫn chưa biết bộ mặt thật đứa con gái ngoan của mình hay sao? Nếu người bị hại là Vân cô nương, không biết ông sẽ cảm thấy thế nào?”
“Tề Cần, không cần nhiều lời, dù sao, chuyện ông ta sắp phải đối mặt chính là kết cục của cô con gái ngoan đó. Thay vì phí công mắng chửi ta ác độc thế nào thì chi bằng ông giữ sức để cầu nguyện cho con gái cùng với vị phu nhân dấu yêu của ông đi.” Mạch Trục Vân nói xong, ý bảo Sở Tùy Phong ôm nàng đi vào đại sảnh, thản nhiên ngồi ở hai vị trí cao nhất.
Tư Lăng Uyển, Liễu Thục Mi và Mộ Vũ đều bị hạ nhân dẫn lên, Bạch Lộng Ảnh cùng Nam Truy Nguyệt đứng ở một bên, phía sau bọn họ còn có Tề Ân, Tề Cần, cùng với đám hắc y thị vệ của Phong vương phủ.
Mộ Tuyết đã có mặt ở đây, nàng đứng ở sau Mạch Trục Vân, ánh mắt có chút oán giận liếc nhìn Mộ Vũ: Thì ra nàng ta là người ám hại tiểu thư, hừ! Bình thường luôn tỏ vẻ nhát gan, ngờ nghệch, ai ngờ lại chính là hung thủ hãm hại tiểu thư!
Tư Lăng Uyển vừa nhìn thấy Mạch Trục Vân thì giống như người điên, chạy như bay về phía nàng, nếu như không phải ả ta thì sự trong sạch và danh dự của mình cũng đâu đến nổi phải bị chà đạp và hủy hoại như vậy.
“Mạch Trục Vân, ta phải giết ngươi!” Ánh mắt của nàng đỏ sậm màu máu, tóc tai bù xù trông khó coi vô cùng, quần áo lộn xộn, tả tơi. Bởi vì động tác rất bất cần nên nàng không thể nào giấu đi mấy dấu vết thâm tím còn chưa tan đi trên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Tề Ân và Tề Cần đứng chắn trước mặt, không cho phép ả điên đó tiếp cận được Mạch Trục Vân và Sở Tùy Phong.
Đương nhiên, Tư Lăng Uyển vừa nhìn thấy Mạch Trục Vân thì rất muốn giết nàng, còn Sở Tùy Phong, vừa nhìn thấy Tư Lăng Uyển xuất hiện, thì cũng rất muốn giết ả.”Phong, đừng nhìn nàng ta!” Mạch Trục Vân quay đầu hắn về phía mình, để trong mắt hắn chỉ có mình.”Chàng yên tâm, ta sẽ không giết nàng, ta chỉ muốn nàng ta, có sống cũng không bằng chết!”
Có muốn chết cũng không thể!
“Vân nhi, cho dù Uyển nhi đã làm chuyện sai nhưng con bé là muội muội con, xem như con nể tình người cha ruột của con mà tha thứ cho con bé một lần đi? Xem như ta cầu xin con...” Liễu Thục Mi biết thủ đoạn của Mạch Trục Vân nên trong lòng có chút sợ hãi, khóc thay Tư Lăng Uyển Tâm cầu tình.
“Ha ha!” Mạch Trục Vân bật cười nhìn nàng:“Tư Lăng phu nhân, ta không có loại muội muội xấu xa như ả đâu. Vì nàng ta mà cầu tình à? Chi bằng chúng ta tính chuyện của bà trước đi, bà nợ mẹ ta một mạng đó!”
Mạch Trục Vân cười ngây ngô nhìn Tư Lăng phu nhân.
Còn Liễu Thục Mi vừa nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt gần như trắng bệch vì sợ hãi,, bước chân như không khống chế được mà lảo đảo lui về sau vài bước.
Lúc này, hai tên thị vệ mang theo một ông lão đã cao tuổi bước vào, Liễu Thục Mi vừa nhìn thấy liền sợ hãi, bước chân không ổn định, lập tức té sấp xuống sàn nhà, miệng lắp bắp nói:“Ngươi ngươi ngươi....sao ngươi vẫn còn sống?”
“Phu nhân, ngạc nhiên lắm phải không?!” Nam Truy Nguyệt cười tươi bước về phía ông lão một đầu trắng bệch, khuôn mặt rải rác nếp nhăn, tuy đã già nhưng dáng vóc và cử chỉ thì vẫn dễ dàng nhận ra.
Người này chính là người mà Nam Truy Nguyệt đã tốn mất vài ngày để tìm mọi manh mối còn xót lại ở trấn Oanh Dương. Ông ấy có thể chứng minh, trận hỏa hoạn ở phủ Tư Lăng năm đó chính do một tay Liễu Thục Mi dàn dựng lên.
Tư Lăng Thanh cũng không tin vào mắt mình, thất thanh kêu lên:“Lão quản gia?”
Đương nhiên, Tư Lăng Thanh cũng nhận ra người này, có điều, chẳng phải ông cũng đã chết theo Khê Nhi trong trận cháy năm đó sao?
“Lão gia, là ta có lỗi với ngài cũng với Khê phu nhân....” Lão quản gia vừa khóc lóc vừa cầu xin sự tha thứ.
Rồi sau đó, ông lão đưa mắt nhìn về phía Mạch Trục Vân, bước chân hơi run như sắp gãy đến nơi, lão quỳ rạp xuống, dập đầu cầu tình:“Tiểu thư, là tiểu nhân có lỗi với phu nhân và tiểu thư, tiểu nhân có lỗi với phu nhân rất nhiều a......”
Mạch Trục Vân hít sâu một hơi, đè nén cảm giác uất nghẹn đang trào dâng nơi cổ họng, lên tiếng hỏi:“Ông đứng lên đi, kể hết mọi chuyện mà ông biết về năm đó cho mọi người ở đây nghe rõ!”
Tề Cần tiến lên dìu lão già đứng dậy.
Trong lúc lão thuật lại chuyện năm xưa, hai tay Mạch Trục Vân không ngừng run rẩy, tìm lấy bàn tay của Sở Tùy Phong, lặng lẽ nắm chặt, dường như đang tìm chút gì đó để dựa vào.
Sở Tùy Phong vẫn ôm nàng như trước, mặc cho nàng giữ chặt tay mình, tay còn lại, đưa ra phía sau, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, như an ủi, như trấn an.
“Hôm đó thời tiết rất đẹp, lão gia cùng với đám bạn bè tụ tập ra ngoài. Mi phu nhân gọi ta đến chuẩn bị cho con của Khê phu nhân một bát súp, nói là muốn phu nhân bồi bổ sức khỏe. Ta nghe hợp tình hợp lý nên làm theo, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị. Nhưng sau khi Khê phu nhân uống bát súp đó xong liền đột ngột ngất đi, Mi phu nhân phi vu khống cho ta, nói ta có ý đồ xấu, kê thuốc hại Khê phu nhân...”Nghe đến đoạn như vậy, Liễu Thục Mi lập tức đứng bật dậy, chỉa tay vào lão quản gia:“Ngươi... ngươi... ngươi...... Là ngươi hạ độc, còn đổ thừa ta!”
“Phu nhân, bà còn dám nói dối trắng trợn kể cả người đã an nghỉ nơi Suối vàng sao? Năm đó rõ ràng chính bà đã hạ độc, sau đó vu khống cho ta, uy hiếp ta phóng hóa, thiêu trụi cả phủ Tư Lăng. Về sau bà cũng lão gia rời khỏi trấn Oanh Dương, đến kinh thành an cư lạc nghiệp...”
Thì ra Liễu Thục Mi chỉ vì muốn đoạt sủng mà cố ý phóng hỏa, thiêu cháy cả phủ, thậm chí còn muốn hại chết cả Mạch Trục Vân – đứa trẻ còn chưa kịp chào đời.
Tư Lăng Thanh không thể tin vào mắt mình nhìn Liễu Thục Mi, trong ấn tượng của hắn, vị phu nhân này là một nữ nhân hiền lành, dịu dàng, luôn ở bên cạnh hắn, động viên, khuyên giải hắn khi hắn gặp khó khăn ví dụ như khuyên hắn nên rời khỏi trấn Oanh Dương lên kinh thành để lập nghiệp, nhờ có bà, con đường làm quan của hắn cũng thuận lợi không kém, dẫn đến vị trí thừa tướng bây giờ của hắn.
Nhưng sau khi nghe được những lời lão quản gia vừa nói, hắn kinh hoảng không thôi, thì ra tất cả đều là âm mưu của bà ta.
“Quản gia, những lời ngươi nói đều là thật sao? Nhưng vì sao năm đó, khi ta muốn cứu phu nhân ra ngoài thì bà ta lại hôn mê bất tỉnh?” Tư Lăng Thanh nghi hoặc lên tiếng hỏi, hắn khó mà tưởng tượng được, một người trầm tính như Liễu Thục Mi, lại có thể ác độc đến mức đó.
“Lão gia, ông đừng nghe những gì ông ta bịa đặt, là ông ta phóng hỏa, không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta. Tình cảm giữa ta và Khê nhi muội muội tốt như vậy, làm sao có thể ra tay hại muội ấy được? Nếu đúng như lời ông ta nói, vậy Khê nhi vẫn chưa chết, không phải sao? Nếu vậy, muội ấy nhất định sẽ thuật lại mọi chuyện với Công Tôn Phi, nhưng vì sao Tôn Phi không đến tìm ta báo thù?” Liễu Thục Mi vội vã bẻ cong sự thật, hơn nữa còn dám lấy Công Tôn Phi ra làm lá chắn.
“Quản gia, tiếp tục nói đi!” Mạch Trục Vân lên tiếng ý bảo ông tiếp tục.
“Vâng, thưa tiểu thư! Bẩm lão gia, là Mi phu nhân cố tình không nói cho ngài, khi Khê phu nhân vẫn ở trong phòng, bà ta lại nhân lúc ta phóng hỏa, đánh ta bất tỉnh, sau đó vờ như bản thân mình cũng bị khói làm ngạt thở, cố ý hôn mê ngã trước cửa để lão gia phát hiện kịp thời và cứu bà ta ra ngoài. Huống chi, lúc ấy còn có đại tiểu thư đi theo bên cạnh phu nhân, chỉ cần đại tiểu thư khóc òa lên, lão gia chắc chắn sẽ tìm thấy được bọn họ, cứu bọn họ ra ngoài, còn Khê phu nhân lại...”
“Lão gia, là ta có lỗi với phu nhân và tiểu thư, nếu lúc đó ta không cấu kết với Mi phu nhân làm ra chuyện ác đó thì có lẽ tiểu thư sẽ không phải sống lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, Khê phu nhân cũng không vì nhan sắc bị hủy mà đau khổ suốt đời, không dám trở về đoàn tụ với lão gia...”
“Cái gì?” Lúc này đây, chính là Mạch Trục Vân và Tư Lăng Thanh hoảng hốt đồng thời kêu lên.
Tư Lăng Thanh đã trải qua biết bao chiến trận, lão lệ tung hoành, cho dù có bình tĩnh tới đâu, có cố cho bản thân mình một tia hy vọng hắn Liễu Thục Mi không phải loại nữ nhân như vậy, nhưng cũng không thể không khiếp sợ khi nghe xong những lời của lão quản gia. Đúng là năm đó, khi hắn đi cứu người, người mà hắn tìm được dễ dàng nhất chính là Mi nhi và Kính nhi, vì hai người bọn họ ở gần cửa, Kính nhi lại đứng một bên không ngừng sợ hãi khóc to, còn Mi nhi thì nằm bất tỉnh ra đất. Nhưng hắn không ngờ rằng, sau khi cứu hai mẹ con bọn họ ra ngoài, khi đang định quay trở về cứu Khê nhi ra, mọi chuyện đó không kịp nữa rồi.Thì ra Khê nhi không chịu tha thứ cho hắn, không chỉ vì hắn bỏ mặc nàng, mà còn bởi vì gương mặt của nàng bị hủy. Công Tôn Phi cũng không chịu tha thứ cho hắn, có lẽ cũng vì lý do đó.
Lúc này Mạch Trục Vân mới nhớ ra, lúc trước Nam Truy Nguyệt có nói với nàng đã từng gặp mẫu thân một lần, nhưng vì khi đó, mẫu thân nàng lại dùng khăn mỏng che mặt,... thì ra mẫu thân nàng bị hủy dung sau trận hỏa hoạn đó. Trong lòng chua xót muôn phần, mẹ mình đã phải chịu nhiều ấm ức và chịu đựng đến thế sao?
“Tư Lăng phu nhân, bà còn gì để chối cãi không?” Khóe mắt ửng hồng, Mạch Trục Vân lạnh lùng nhìn nàng hỏi.
Sư phụ từng nói với nàng rằng, mẹ nàng qua đời vì bệnh nặng, thì ra “bệnh nặng” đó chính là di chứng của trận hỏa hoạn đó gây ra.
Liễu Thục Mi lảo đảo lui về sau:“Ta... ta... ta....thật sự không phải ta, lão gia, trận cháy năm đó là ngoài ý muốn, thật sự không liên quan đến ta, lão gia......”
Tư Lăng Thanh tiến lên, giữ chặt cổ Liễu Thục Mi, gằn giọng nói:“Ngươi còn muốn ta tin tưởng ngươi thế nào nữa hả?”
“Khụ khụ khụ...... Lão gia, lẽ nào...ông không nghĩ đến tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta....mà tha cho ta sao?” Liễu Thục Mi bị Tư Lăng Thanh siết cổ đến xanh cả mặt, nói chuyện cũng đứt quãng.
Tư Lăng Uyển nhìn thấy cha mình bóp cổ mẹ bèn chạy đến kéo góc áo hắn, hoảng hốt la lên:“Cha, cha mau buông tay đi, bộ cha muốn giết mẹ sao?”
“Tề Cần!” Sở Tùy Phong lạnh giọng lên tiếng.
Tề Cần hiểu được ý tứ của hắn, tiến lên kéo Tư Lăng Thanh ra:“Tư Lăng thừa tướng, chuyện còn chưa giải quyết xong đâu!”
Hai tay Tư Lăng Thanh không ngừng run lên, hắn không biết còn chuyện gì chưa giải quyết xong, nhưng hắn vẫn cắn răng dừng tay, mang theo ánh mắt đầy có lỗi nhìn Mạch Trục Vân đang nằm trong lòng Sở Tùy Phong.
Mạch Trục Vân né tránh ánh mắt của ông, lạnh giọng nói:“Tề Ân, tiễn lão quản gia ra ngoài!”
Nếu không phải vì thấy ông tuổi già sức yếu thì có lẽ nàng sẽ không tha thứ cho lão.
“Tiểu thư, lão là một kẻ đáng chết, ta thực sự cảm thấy có lỗi với tiểu thư vô cùng, nếu như năm đó không nhờ có phu nhân rủ lòng từ bi cứu giúp thì cái mạng già này đã sớm rời bỏ nhân thế từ lâu. Làm một kẻ tham sống sợ chết nhiều năm rồi, bây giờ có thể nói hết toàn bộ sự thật cho lão gia, lão không còn gì tiếc nuối nữa....” Nói xong, có ý định chạy tới cột nhà:“Phu nhân, lão bộc đến nhận lỗi với người đây.”
“Tề Ân!” Mạch Trục Vân quát to một tiếng.
Tề Ân nhanh chóng chạy đến, giữ chặt lão quản gia:“Nếu Vân cô nương đã không trách ông thì ông cũng đừng tự trách bản thân mình làm gì, ông làm vậy, không thấy Vân cô nương khó xử sao?”
“Nhưng lão không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa....” Lão quản gia đau khổ lắc đầu, sám hối nói.
Mạch Trục Vân cảm thấy sống mũi cay cay:“Lão quản gia, ông yên tâm, kẻ đầu sỏ còn nghênh ngang sống tốt thế kia, ông chỉ là nạn nhân bị ép thôi, nếu mẹ ta đã không trách ông, còn cứu sống ông, vậy thì ông cũng đừng nên lãng phí tấm lòng của bà ấy, yên tâm đi, hắn sẽ giúp ông tìm một nơi để an nghỉ hết quãng đời còn lại!””Đa tạ tiểu thư!” Lão quản gia dập đầu, theo Tề Ân đi xuống.
“Vân nhi......” Tư Lăng Thanh nhìn nàng, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhỏ giọng gọi tên nàng.
Mạch Trục Vân vẫn không lên tiếng đáp ứng.
Sở Tùy Phong nhẹ nhàng nâng tay, chạm lên gò má nàng, lau hai hàng lệ lặng lẽ rơi xuống, nàng vẫn không kìm được mà khóc.
“Tư Lăng phu nhân, cái chết của mẹ ta, ta sẽ không bao giờ quên. Bây giờ, chúng ta nên xem xét lại về cái chết của Triệu di nương nhỉ?”
Liễu Thục Mi nghe vậy bèn ngẩn người, chân tay vô lực, ngã xuống nền nhà, bà sợ.
Tư Lăng Thanh ngây ngốc mở tròn mắt, mặc dù đã được Tử Lăng chứng minh, nói rằng Triệu di nương tự dầm mình xuống hồ sen, nhưng hắn vẫn không khỏi hoài nghi, liệu có phải đây là thủ đoạn trả thù của Mạch Trục Vân không?
“Tề Cần, cho Tử Lăng lên đây!”
Không bao lâu sau, Tử Lăng bị áp giải tới. Lấy lại bình tĩnh, Mạch Trục Vân trấn định cảm xúc, chuyện của mười tám năm trước, nàng sẽ để đó, tính thêm cả chuyện này, nàng sẽ thanh toán sòng phẳng với Liễu Thục Mi.
“Tử Lăng, không phải ngươi nói đã tận mắt chứng kiến cảnh Triệu di nương chết sao? Thế mỗi đêm nằm xuống giường, ngươi có mơ thấy bà ta đến tìm ngươi kêu oan không!” Mạch Trục Vân thoải mái nói, nàng biết, Tử Lăng là một kẻ nhát gan, nhất định khi nghe xong sẽ rất sợ hãi, nói không chừng nàng ta còn mơ thấy oan hồn cũng nên.
Quả nhiên, Tử Lăng hét to một tiếng, hai mắt đăm đăm nhìn Mạch Trục Vân:“A...... Đừng có tới đây, bà đừng có lại đây, không phải ta, thật sự không phải ta giết bà.”
“Vậy ngươi nói ta nghe xem, là ai giết?” Mạch Trục Vân làm bộ đổi giọng khàn khàn, âm thanh khủng bố vang lên.
“Là...... Là phu......” Tử Lăng giơ tay bịt chặt hai mắt, dường như đang sợ thấy người mà mình không nên thấy.
“Tử Lăng!” Tư Lăng Uyển đột nhiên mở miệng hét lên cắt ngang lời Tử Lăng nói. Nàng đi đến bên cạnh Tử Lăng, gỡ hai tay đang ôm lấy mặt, dịu dàng nói:“Ngươi xem xem, đâu có ai đâu nào, đừng bị người khác lừa!”
Nàng nói xong, quét cặp mắt oán hận nhìn Mạch Trục Vân.
“Ha ha.” Mạch Trục Vân buồn cười nhìn bộ dáng tức giận của Tư Lăng Uyển, đừng vội, còn có một màn hấp dẫn dành cho ngươi, bây giờ vẫn nên để buổi phán xét tiếp diễn theo đúng trình tự của nó:“Tử Lăng a, các ngươi không hoài nghi người là do ta giết sao? Nói cho ngươi đi, tối hôm qua Triệu di nương báo mộng cho ta, bà ta nói, bà ta biết ai là người giết bà ta.”
Tử Lăng bị lời nói của Mạch Trục Vân dọa sợ mất mật, cả người đứng sững đó, ngây dại nhìn nàng.
Mạch Trục Vân tiếp tục nói:“Bà ta còn nói, nước ở hồ sen rất lạnh, bà không có ai hàn huyên trò chuyện, bà rất cô đơn, muốn ta tìm cho bà ta một người nào đó xuống đó cùng bà ta. Ngươi là người cuối cùng nhìn thấy bà ta, nên để ngươi xuống đó bồi bạn với bà ta là tốt nhất!”
Chuyện vừa chuyển liền nhìn về phía đám thị vệ ở Vương phủ:“Người đâu, ném nàng ta xuống hồ sen!”
“Đừng, làm ơn, đừng a, Vân cô nương, ta nói, ta nói, ta không có nhìn thấy gì cả, tất cả đều là tiểu thư dặn ta nói như vậy.” Tiểu nha hoàn lập tức sợ hãi, cuộn người ngồi một góc, sống chết cũng không chịu đứng lên.”Ngươi không nhìn thấy? Vậy làm sao đây? Ta còn phải đưa người xuống bồi bạn với bà ta a!” Vẫn vẫy tay ý bảo thị vệ ra tay lôi nàng đi.
“Đừng mà, Vân cô nương...... Cầu xin ngươi. Ta nói, cái gì ta cũng nói, là phu nhân, là phu nhân giết bà ấy.”
Mạch Trục Vân hài lòng cười, không thèm để ý Tư Lăng Thanh và Liễu Thục Mi, chỉ liếc sang Tư Lăng Uyển, thấy sắc mặt của nàng ta đang dần trở nên khó coi, Mạch Trục Vân vui vẻ tiếp tục hỏi:“Chẳng phải ngươi nói ngươi không nhìn thấy gì sao? Nếu đã không thấy gì, vì sao biết được chính phu nhân là người giết bà ta?”
“Ta....ta không có nói dối mọi người, đêm đó, đúng là ta có đi đến hồ sen nhưng thứ mà ta nhìn thấy...” Nói xong, liền quét mắt nhìn thoáng qua Liễu Thục Mi, dường như có chút sợ hãi, nhưng cho đến khi quay đầu sang nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Mạch Trục Vân, cùng với đôi mắt lạnh lẽo đầy máu lạnh của Sở Tùy Phong, Tử Lăng càng thêm sợ hãi, bèn đưa ra quyết định cho bản thân:“...là thấy phu nhân đang lôi Di thái thái đến hồ sen, Di thái thái hoảng sợ chống cự nhưng phu nhân chỉ đứng bên bờ hồ cười to, còn... còn mắng Vân cô nương, nói... nói...muốn ném ngươi ra khỏi phủ.”
Liễu Thục Mi toàn thân tê liệt ngã xuống nền sàn, bây giờ, chân tướng đều đã bị phơi bày, nàng thực sự không còn đường sống nữa.
Tư Lăng Thanh cũng không biết rốt cuộc cảm xúc lúc này là gì, thì ra người luôn bên gối chung chăn với ông lại chính là loại đàn bà độc ác đến vậy, hại chết Khê nhi còn chưa tính, giờ còn muốn đuổi Vân nhi ra khỏi phủ, rồi vu oan giá họa cho con bé.
Thì ra, người hại hắn tan cửa nát nhà, không phải ai khác mà chính là vị phu nhân mà mình vẫn luôn tin tưởng!
“Chuyện không phải chỉ bao nhiêu đó chứ nhỉ? Nếu không thì Nhị tiểu thư tốt bụng của các người, cũng không dặn dò các người giấu nhẹm tội ác của phu nhân đâu?”
“Vâng...vâng...vâng, đúng vậy, là tiểu thư bày kế cho phu nhân, nói chuyện này Liễu phu nhân không cần nhúng tay vào, tiểu thư nói người có biện pháp đuổi Vân cô nương ra khỏi phủ, hơn nữa, còn muốn Vân cô nương không phục, uất ức rời đi.” Tử Lăng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể sự thật.
“Tốt lắm, người đâu, quăng nàng ta vào hồ sen đi!” Mạch Trục Vân lạnh nhạt mở miệng phân phó.
Tử Lăng nghe vậy khiếp sợ vô cùng liền ngẩng đầu nhìn nàng:“Vân cô nương, ta đã nói hết toàn bộ sự thật rồi, vì sao ngươi còn đối xử với ta như vậy?”
Mạch Trục Vân bật cười:“Ta có nói chỉ cần ngươi nói thật thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi à? Lẽ nào ngươi đã quên, trên đường đến Trấn Oanh Dương, ngươi đã mắng ta thế nào sao?”
Tề Cần phân phó thị vệ bên cạnh:“Còn không nghe Vân cô nương nói gì sao, lôi người ra ngoài!”
“Vâng!” Hai tên thị vệ lập tức nhận lên, lôi xềnh xệch Tử Lăng ra ngoài, không lâu sau, hồ sen dần dần nổi lên một khối thi thể phù thũng.
Sau đó, Mạch Trục Vân lười biếng đảo mắt nhìn về phía Liễu Thục Mi.
“Phu nhân, năm đó bà hãm hại mẹ ta, có nghĩ đến hậu quả không?”
Biết bản thân mình khó tránh được kiếp nạn này, Liễu Thục Mi không còn sợ hãi nữa, ngược lại đứng thẳng lưng, mạnh giọng quát:“Hừ, ta chỉ hận bản thân mình năm đó ra tay quá nhân từ với mẹ ngươi, nếu không phải vì sợ lão gia điều tra thì ta đã sớm chuyển từ thuốc mê sang thành thuốc độc rồi, độc chết hai mẹ con các ngươi.”
“Ồ, được đấy! Đa tạ bà đã chỉ bảo, ta đã nghĩ ra biện pháp giải quyết bà rồi.” Sắc mặt Mạch Trục Vân trở nên âm trầm hơn, đối phó với những loại người ngoan độc như Liễu Thục Mi, nàng tuyệt đối không bao giờ nương tay:“Bạch Lộng Ảnh, huynh còn cái loại độc dược ác tính kia không, ta không muốn bà ta chết vội, ta chỉ cần bà ta sống, sau đó bị độc cắn nuốt, hành hạ đến chết mới thôi!”
“Vân nhi......” Tư Lăng Thanh dường như có chút không nỡ, tiến lên từng bước, muốn cầu tình cho Liễu Thục Mi:“Dựa theo gia pháp mà xử lý được rồi?”
Dù sao bà ấy cũng là vợ của ông nhiều năm!
“Sao thế, ông muốn chịu cực hình thay cho vợ à?” Mạch Trục Vân trào phúng một câu:“Được, để ta xem xem, ta cũng không muốn lãng phí thuốc của Bạch Lộng Ảnh!”
Sau đó bèn phân phó thị vệ:“Đưa bà ta về Lạc Vũ Hiên, điểm huyệt rồi sau đó làm theo những gì ta đã nói!”
“Vâng!” Bọn thị vệ đồng thanh hô một tiếng rõ to, lĩnh mệnh mà đi.
Tư Lăng Thanh mím chặt môi, ông thật sự không biết nói gì mới phải, chỉ đành đứng một bên, trơ mắt nhìn.
Lúc này, người quỳ trước mặt bọn họ, còn hai người, Tư Lăng Uyển và Mộ Vũ.
P/S: Cuối tuần này sẽ có tiếp kết cục của hai vị còn lại nha, thấy hấp dẫn nhỉ....Có vẻ nàng Ngân với Cừu con rất hóng truyện này lắm thì phải...*chống cằm nghĩ ngợi*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.