Nhưng Ca Thư Nhược Ly hắn không phải loại người nói bỏ qua là dễ dàng bỏ qua, mắt hắn híp lại, trầm mặc nói:“Nói như vậy, ý Bạch công tử là muốn trở thành kẻ thù của triều đình Nam Ninh quốc?”
Vừa nãy hắn đã nói rõ, chuyện giao người cho hắn tùy ý xử lý đã được sự chấp thuận của Sở Lâm Uyên, ngay cả thừa tướng của Nam Ninh quốc - Tư Lăng Thanh cũng không dám nói gì. Vậy mà Bạch Lộng Ảnh dám đứng ra công nhiên cản trở hắn, đây không phải là công khai khiêu chiến với uy nghiêm của triều đình sao?
Chính một câu nói này của hắn đã đủ quăng toàn bộ trách nhiệm của mình đối với ân nhân cho chó gặm: Hắn không quan tâm, ít nhất là thời điểm quan trọng bây giờ, chuyện của Nam Ninh quốc và Phượng Ảnh quốc, hắn ta nói không có liên quan, vậy hắn cũng không cần phải mang theo bốn chữ “Vong ân phụ nghĩa” trên lưng chi cho nặng lòng.
“Muốn trở thành kẻ thù của triều đình Nam Ninh quốc”, trong lời nói của hắn chứa đầy sự cảnh cáo và uy hiếp.
Nhưng Bạch Lộng Ảnh nào phải loại người dễ dàng bị người khác uy hiếp?
“Nếu đây là hậu quả mà thái tử nói, vậy ta không ngại thử xem sao!”
Mạch Trục Vân bày bộ mặt hứng thú như xem kịch vui nhìn hai người bọn họ giằng co nhau, cuộc đối thoại càng nghe càng đầy mùi chết chóc. Trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một phần cảm kích đối với thái độ của Bạch Lộng Ảnh. Tuy ngoài miệng hắn không chịu thừa nhận, nhưng nàng biết hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/1511282/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.