Chương trước
Chương sau
Nửa đêm, Ca Thư Nhược Ly đến chính điện diện khiến Sở Lâm Uyên.
“Đêm hôm khuya khoắt, Phượng Ảnh thái tử cất công đến đây là có việc cần trẫm hỗ trợ sao?” Sở Lâm Uyên khách khí nói xong rồi khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống ghế.
Ca Thư Nhược Ly cung kính, ôm quyền hành lễ, tỏ lòng biết ơn, thần sắc khẩn trương, trực tiếp từ chối ý mời hắn ngồi, nói thẳng “Hoàng thượng xin thứ lỗi, vì sự tình khẩn cấp nên Nhược Ly không thể trì hoãn được lâu, xin hoàng thượng có thể ra tay trợ giúp!”
“Phượng Ảnh thái tử là khách ở xa đến chơi, không cần khách khí! Không biết thái tử có chuyện gấp gì vội vã tiến cung tìm trẫm? Hay người ở đây tiếp đãi không chu đáo khiến cho khách quý của trẫm không hài lòng?” Nhìn thấy gương mắt lo lắng của hắn, Sở Lâm Uyên cũng trở nên nghiêm trọng hỏi.
“Hoàng thượng không phải lo lắng chuyện này, tất cả đều không phải vấn đề Nhược Ly muốn đề cập!” Ca Thư Nhược Ly phủ định phán đoán của hắn, nói thẳng:“Bệnh tình của Tuyết Nhi ngày càng chuyển biến xấu đi, xin hoàng thượng nể tình mối quan hệ thân thiết giữa hai nước mà mời ngự y trong cung đến chẩn đoán bệnh của Tuyết Nhi, một ngày nào đó Phượng Ảnh quốc sẽ nhớ mãi ân tình này!”
Hả? Sở Lâm Uyên nhíu mày hỏi:“Bệnh tình Công chúa ngày càng nặng? Người đâu, sắp xếp đội ngự y lập tức đến dịch quán, chữa bệnh cho Phượng Ảnh công chúa!”
“Vâng!” Tiểu thái giám bên cạnh tiếp chỉ, vội vã chạy đến Thái y viện.
Ca Thư Nhược Ly nhẹ nhàng thở phào, chắp tay nói lời cảm tạ:“Nhược Ly cảm tạ hoàng thượng!”
Sở Lâm Uyên trấn an nói:“Thái tử không cần đa lễ, công chúa là người lương thiện được trời giúp đỡ, nhất định sẽ không có việc gì! Có điều, trưa hôm nay trẫm thấy sắc mặt công chúa vẫn bình thường, sao đột nhiên bệnh tình lại nghiêm trọng đến mức này?”
Sắc mặt Ca Thư Nhược Ly trở nên căng thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền, bi phẫn nói:“Hoàng thượng, Nhược Ly còn có một chuyện, phải nói cho hoàng thượng!”
Thái độ nghiêm trọng của hắn khiến cho Sở Lâm Uyên cũng bắt đầu khẩn trương: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì có thể khiến hắn ta khẩn trương như vậy?
“Thái tử cứ nói, đừng ngại!”
“Chuyện đám hỏi, chỉ sợ rằng phải hoãn lại!” Ca Thư Nhược Ly đưa mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông ngồi trên long kỷ, trong mắt hắn lóe sáng, đây có lẽ chính là kết quả mà ai cũng mong đợi!
Nghe tin tốt như vậy, trong lòng Sở Lâm Uyên vui mừng không thôi nhưng đương nhiên, là vua của một nước cần phải giữ phong thái cho mình vì thế hắn không biểu hiện rõ ràng cảm thật của mình ra mặt. Nháy mắt, sắc mặt trở nên khó coi, giống như miễn cưỡng, không tình nguyện đồng ý:“Cũng đúng, bây giờ công chúa đang lâm bệnh, vậy chờ đến khi sức khỏe công chúa bình phục, chuyện cưới hỏi có thể bàn lại sau. Trẫm tin rằng Phong vương cũng sẽ thông cảm cho quyết định của thái tử và công chúa!”
“Đa tạ hoàng thượng! Chỉ có điều...... Hoàng thượng, chuyện đám hỏi bị hoãn, nguyên nhân hoàn toàn không hẳn là bởi vì bệnh tình của Tuyết Nhi mà nó còn liên quan đến tín vật định hôn, ngọc Thiên Long đã bị trộm......” Nói đến đây, Ca Thư Nhược Ly tiếp tục diễn trò, bày ra bộ mặt rất đau lòng, phẫn hận giống như muốn băm vằm tên trộm ngọc đó thành trăm mảnh.”Cái gì?” Vẻ mặt Sở Lâm Uyên có chút ngạc nhiên không tin, hai mắt trợn lên, dường như cảm thấy việc này không thể nào xảy ra được!
“Ngọc Thiên Long bị đánh cắp? Chẳng lẽ có người ở nước Đại Dục biết chuyện đám hỏi giữa Nam Ninh với Phượng Ảnh quốc cho nên cố tình đến phá hỏng?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được của tên hoàng đế, nếu không phải tối hôm đó, Ca Thư Nhược Ly nghe được màn đối thoại giữa hắn và Tư Lăng Kính Tâm, chỉ sợ giờ phút này hắn cũng không nhìn ra được là tên đó đang diễn trò trước mặt mình.
“Hoàng thượng, không phải người của Đại Dục, mà là người của Nam Ninh......” Ca Thư Nhược Ly chậm rãi nói xong, cũng không có nói thẳng tên Mạch Trục Vân, bởi vì hắn tin rằng Sở Lâm Uyên đã sớm biết:“Chuyện này vốn là cơ mật, không có nhiều người biết đến, làm sao có thể......?”
Ban đầu Sở Lâm Uyên định dụ dỗ Mạch Trục Vân đi trộm ngọc Thiên Long, chắc chắn tên hoàng đế này đã âm thầm tiết lộ tin tức này ra ngoài. Ca Thư Nhược Ly cố ý nói như vậy bởi vì hắn muốn xem xem tên Sở Lâm Uyên này sẽ giải thích chuyện này như thế nào.
“Người của Nam Ninh quốc? Chẳng lẽ là Mạch Trục Vân?” Sở Lâm Uyên mày khẽ nhíu, mất hứng theo bản năng trả lời.
Nhưng sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, giải thích nói:“Nếu như hắn là người ra tay thì chuyện này cũng không có gì là lạ. Mạch Trục Vân là tên trộm có một niềm yêu thích mãnh liệt với các món bảo vật quý hiếm, hắn ta biết được có khách quý từ Phượng Ảnh quốc đến nên nghĩ rằng trên người thái tử có mang theo bảo vật, nhưng không ngờ rằng thứ mà hắn trộm lại là tín vật......”
Sở Lâm Uyên thành thật lên tiếng, làm ra vẻ như rất hiểu rõ con người của Mạch Trục Vân, nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: “ Để thái tử chê cười, tên trộm vặt Mạch Trục Vân này vô cùng ranh ma, trẫm với Phong vương đã từng bày binh bố trận để bắt hắn, thậm chí còn treo tiền thưởng mười vạn lượng hoàng kim cho ai bắt được tên này nhưng cuối cùng vẫn để hắn trốn thoát! Hắn ta luôn tìm mọi cách khiêu khích, thách thức khiến trẫm cũng không thể chấp nhận được, hừ!”
Âm mũi mạnh mẽ hừ một tiếng vang vọng hơi đại điện trống trải.
Ca Thư Nhược Ly nghe xong nâng mày, tiếp tục nói:“Người này quả thật là một kẻ vô cùng gian xảo, quỷ quyệt. Đêm nay Nhược Ly cùng hắn có giao đấu một lần, nhưng lại để cho hắn trốn thoát...... Hoàng thượng, trước khi bỏ trốn, Mạch Trục Vân còn uy hiếp Nhược Ly, nói là muốn hủy hoại danh dự của Tuyết Nhi......”
“Cái gì? Còn có chuyện này sao?” Sở Lâm Uyên tức giận đập mạnh tay lên vách sườn long kỷ:“Chẳng lẽ hắn có liên quan đến bình tình của công chúa?”
“Vâng!” Ca Thư Nhược Ly khẽ cúi đầu, thấp giọng nói:“Trộm ngọc Thiên Long thì không nói gì đằng này Mạch Trục Vân còn thấy sắc nảy sinh lòng tham, đột nhập vào khuê phòng của Tuyết Nhi...... Cũng may Nhược Ly phát hiện ra có động tĩnh, kịp thời đến giải nguy, nếu không...... Tuyết Nhi bị hắn ra dọa đến mức ảnh hưởng đến tâm lý không hề nhẹ, thậm chí còn muốn chết...... Nhưng Mạch Trục Vân lại không biết điều còn nói Tuyết Nhi đã trao thân cho hắn cho nên hắn phải làm phò mã của Phượng Ảnh quốc......”
“Nhược Ly đang lo lắng nếu như hoàng thượng gỡ lệnh truy nã hắn thì điều đó chẳng phải sẽ là một bất lợi lớn cho sự trong sạch của Tuyết nhi hay sao? Nếu để cho Phong vương hiểu lầm Tuyết Nhi thì......”
Ca Thư Nhược Ly cúi đầu, một tia hối hận nháy mắt lướt qua: Mạch Trục Vân, vì danh dự của hoàng muội, để cho nàng phải chịu ủy khuất rồi, nếu như đến lúc đó không còn ai trên đất Nam Ninh này cần nàng, ta sẽ đưa nàng về Phượng Ảnh quốc!
Thật ra hắn suy nghĩ rất lâu khi đưa ra quyết định này, hắn phải đấu tranh nội tâm rất lớn để cuối cùng...
“Vô liêm sỉ!” Sở Lâm Uyên vỗ mạnh lên bàn, rống lớn:“Tên nghịch tặc Mạch Trục Vân này, ngay cả chuyện hủy hoại trong sạch của phụ nữ cũng có thể làm được, thật sự là quá mất mặt cho Nam Ninh quốc!”
Ban đầu là cảm thấy mừng thầm, nhưng giờ phút này Sở Lâm Uyên tức giận thật sự, tuy hắn không ấn tượng tốt với cô công chúa Phượng Ảnh kia nhưng nếu không phải vì quyền lực thiên hạ, loại con gái như cô ta có gả đến Nam Ninh quốc trở thành em dâu hắn cũng không phải là không thể.
Bây giờ nhớ ra chuyện Mạch Trục Vân từng đại náo Dưỡng Tâm điện của hắn, còn vứt lại một câu cảnh cáo với hắn, vì thế, hắn không nhịn được đứng về phía Ca Thư Nhược Ly.
Với lại hắn sớm có âm mưu: Nếu không có chuyện đám hỏi với Phượng Ảnh quốc thì chuyện liên minh giữa hai nước vẫn phải được tiến hành, không thể phá hủy.
Bởi vậy, mặc cho bây giờ hắn có phải diễn trò hay không, hắn đều bất mãn rất lớn với hành xử của Mạch Trục Vân, muốn mượn sức Ca Thư Nhược Ly.
“Thái tử yên tâm, Phong vương không phải là kiểu người suy nghĩ nông cạn, hắn sẽ không dễ dàng bị lừa với mấy câu nói suông của tên Mạch Trục Vân rằng công chúa không còn trinh!”
“Đa tạ hoàng thượng đại nghĩa ra tay!” Sắc mặt Ca Thư Nhược Ly thoải mái đi một chút.
Nhưng Sở Lâm Uyên vẫn không hết tức giận, ra lệnh với thái giám bên cạnh:“Tuyên thừa tướng và Phong vương ngay trong đêm nay tiến cung cho trẫm!” Sau đó, hắn cười trấn an nói với Ca Thư Nhược Ly:“Thái tử yên tâm, trẫm nhất định sẽ lấy lại công đạo cho công chúa, chắc chắn sẽ bắt giữ bằng được Mạch Trục Vân, tìm tín vật bị trộm trở về, còn về người thì xin giao cho Phượng Ảnh quốc tùy ý xử trí!”
“Nhược Ly không biết phải cảm tạ đại ân của hoàng thượng thế nào!” Khóe miệng Ca Thư Nhược Ly cong lên ý cười hài lòng, nhưng che dấu rất nhanh, không ai có thể nhìn ra được thái độ khác thường vừa rồi của hắn.
Mạch Trục Vân, ta thật mong chờ cảnh tượng khi hai chúng ta gặp mặt nhau!
P/s: Thi xong xuôi rồi các nàng ơi...âm mưu của Thư Ca quá thâm..liệu có làm khó được Phong không? Xem Phong sẽ phản ứng thế nào trong chương tiếp theo vào thứ 3 nha..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.