“Hái hoa tặc” Ba chữ vừa phát ra khỏi miệng, sắc mặt Ca Thư Hàm Tuyết hoàn toàn trở nên trắng bệch, không một cắt máu.
“A......” Nàng sớm quên đi những lời uy hiếp mà Mạch Trục Vân nói ban nãy, hoảng sợ kêu to, chỉ là xuất phát từ bản năng muốn gọi người cầu cứu.
Mạch Trục Vân nhanh chóng che lấy miệng nàng, cảm nhận được cơn hoảng sợ tột độ của nàng, cả người nàng ta lạnh như băng không chút độ ấm, nàng có chút tiếc rẻ, dù sao, cô gái trong lòng mình cũng là một đại mỹ nữ a!
Nhưng nghĩ đến việc Ca Thư Hàm Tuyết có ý định gây khó dễ nàng, khiến Thư Ca phải phái người ám sát nàng, sự tiếc rẻ đó ngay lập tức tan biến, cô gái ngu ngốc dám bắt nạt kẻ yếu như cô. Đêm nay, nếu không dạy dỗ cô một phen, ta không phải là Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân híp mắt, ngón trỏ dừng nơi gò má, sau đó đến môi nàng ta, khẽ cúi đầu cười nói:“Công chúa đã quên bản công tử nói gì rồi sao? Hay là, công chúa cảm thấy nhiều người cùng nhau hành động mới thoải mái?”
Chỉ một trong mười phần câu hỏi của chính mình nói ra đủ khiến cho Mạch Trục Vân ghê tởm bản thân mình đến mức muốn đào lỗ chui xuống đó. Nhưng vì một câu của nàng có thể khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của Ca Thư Hàm Tuyết nay càng thêm trắng bệch thì cókinh tởm cái miệng của mình cỡ nào, nàng cũng không hối hận rút về.
“Nhiều người cùng nhau......” Ca Thư Hàm Tuyết khó khăn nuốt nước bọt, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-sung-tac-phi/1511270/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.