Cứ như vậy Lãnh Băng Châu nằm trên giường vài ngày sau đó được chuyển về phòng bệnh thường. Vì nằm quá lâu nên hiện tại chân cô không có sức phải tạm thời ngồi xe lăn.
"Ngọc Châu! em cuối cùng cũng tỉnh rồi" Tần Minh từ bên ngoài ôm bó hoa đẩy cửa vào, nhìn người ngồi bên cửa sổ nói.
"Đừng đụng vào tôi" Lãnh Băng Châu mặt không có biểu tình gì lên tiếng ngăn cản người muốn chạm vào mình.
"em làm sao vậy? anh chỉ muốn đưa em lên giường nằm nghỉ thôi" Tần Minh kinh ngạc hỏi
"Tôi với Tần thiếu gia không thân đâu" Lãnh Băng Châu trả lời ánh mắt vẫn thả ra ngoài cửa sổ
"cha em đã giao em cho tôi rồi! em còn nói là không thân" Tần Minh cũng không nổi giận. Nếu cô ấy như những người khác thì y cũng không hứng thú đến vậy.
"Tần thiếu gia! đây là xã hội pháp trị" Lãnh Băng Châu quay xe lăn lại nhìn vào người đang đứng. Ánh mắt là sự kiên nghị không chút cảm tình
"người quyết định cuộc đời tôi chỉ có tôi thôi" Lãnh Băng Châu nói xong dường như không muốn ở chung một chỗ với Tần Minh nữa cô điều khiển xe ra ngoài.
Tần Minh càng nhìn càng thấy thích Lãnh Ngọc Châu. Cô gái này chỉ một lần gặp mặt ở bữa tiệc thôi đã làm anh mê muội.
Cô ấy không giống những cô gái khác sẵn sàng lên giường với những thiếu gia bọn họ để đổi lấy lợi lộc. Anh nhớ đến buổi tiệc hôm đó, tiểu thư Lãnh gia mặc một bộ lễ phục màu đỏ ôm sát người làm tôn lên nước da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-phi/899077/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.