Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu đi ra một lúc liền gặp hai phu thê An nguyên soái đang đứng chờ họ ở ngự uyển. Nhìn thấy hai người Lãnh Băng Châu liền chuyển hướng qua đó.
"Hai người chờ tụi con sao?" Lãnh Băng Châu hỏi
"đúng đó! ta biết thế nào con và vương gia cũng ra đây" An Lăng trả lời. Có một số người cũng không hứng thú ngồi quá lâu đi ra ngoài, thái giám và cung nữ an bài họ trong mấy đình lâu gần đó. Tiếng nói cười thi thoảng vang lên. Cả bốn người vừa đi vừa trò chuyện
"làm sao Châu nhi lại biết chơi đàn bàn vậy?" An phu nhân hỏi. Thấy Lãnh Băng Châu biết chơi loại đàn mới của Bạch Tước quốc mà còn giỏi đến vậy ai cũng kinh ngạc.
"con lúc nhỏ được một vị sư phụ dạy" Lãnh Băng Châu cũng không biết trả lời thế nào đành nói vậy
"sư phụ? cũng không nghe nói con có sư phụ phương Tây" An nguyên soái nghi hoặc
"là một người bạn của cầm sư dạy con, ông ấy là người phương Tây. Năm đó tình cờ gặp một lần, nói rằng con có khiếu liền truyền dạy một ít" Lãnh Băng Châu trả lời
"đúng là có khiếu thật! đàn rất hay" An phu nhân cảm thán
"Ta đã cho người đi nói với phủ nội vụ mang đàn về phủ rồi" Long Quân Thương vẫn luôn im lặng lên tiếng
"đó là đồ của hoàng thượng" Lãnh Băng Châu có chút bất đắc dĩ, cứ ngỡ lúc nãy nói vậy liền thôi. Thật không ngờ vậy mà y thật sự lấy đàn đi.
"cái hộp trang sức của nàng cũng làm từ khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-phi/899072/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.