“Linh Lan! Nàng sao vậy?” Đương triều phò mã Cố Tri Duy tiến vào phòng, ân cần quan tâm. Phu thê Linh Lan công chúa bấy lâu nay luôn là mơ ước của nữ tử trong kinh thành. Một đời một đôi người, ân ân ái ái. Phải biết rằng, từ cổ xưa, các phò mã luôn luôn là hữu danh vô thực, không có thực quyền, chỉ là nam nhân ở hậu viện của công chúa. Mà Cố Tri Duy năm đó một thân tài lược hơn người, bản lĩnh so với Vân gia tướng quân tuyệt không hề kém hơn, vậy mà bất chấp tiền đồ, một lòng hướng Trưởng công chúa cầu thân, khiến Cố lão tướng quân tức giận tới đổ bệnh. Trưởng công chúa cùng phò mã Cố Tri Duy, cho tới nay nhân sinh đắc ý, tình cảm đượm nồng thật khiến người ta hâm mộ.
“ Duy ca! Chàng còn nhớ Khanh Khanh không?” Hai mắt Linh Lan công chúa như phủ một tầng sương mù, sau đó là bao nhiêu hồi ức, bao nhiêu kỷ niệm về một nữ tử từng danh chấn một phương.
“ Lâm Khanh Khanh?” Cố Tri Duy chợt nhăn mày. Ông không biết nhiều về nữ tử này, nhớ đến chính là một mảnh chán ghét, lại xen lẫn chút khâm phục. Năm đó Lâm Khanh Khanh bất chấp vương pháp, xưng bá một mảnh trời Mạc quốc, Cố Tri Duy tuổi trẻ nhiệt huyết, làm sao có thể xem vừa mắt, sau lại biết tin nàng ta bắt giữ huynh đệ tốt Vân Phương, chính là phẫn nộ đến cực điểm. Trong vòng hai năm ông ba lần xuất binh, một lòng muốn san bằng Xuân Vụ sơn, lại không nghĩ tới cả ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2284043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.