Tiếu Mặc rời đi đã một tháng, vẫn ko thấy quay lại. Diệp Minh cũng chẳng thấy tăm hơi. Vũ Quân đã từng đến Lan Nhược Phường hỏi thăm tin tức, chỉ biết Tiếu Mặc đã đi Cảnh quốc.
Lan Nhược phường là phường trà nổi tiếng của kinh thành, là nơi hưởng lạc của quan lại quý tộc tao nhã. Xin hãy chú ý đến hai chữ “tao nhã”, nàng dùng hai chữ này để miêu tả Lan Nhược phường là hoàn toàn có lý do. Lan Nhược Phường này là nơi hưởng lạc, không phải nói đến cái “hưởng lạc” như thanh lâu kỹ viện, bởi vì trà phường này vừa giống như tửu lâu, lại có nét của thanh lâu. Ngươi có thể đến nơi này thưởng trà, đương nhiên cũng có thể uống rượu, nhưng đừng nghĩ đến chuyện làm loạn! Lan Nhược phường tuy ko có chống lưng ở kinh thành Mạc quốc, nhưng giang hồ có ai ko biết Tiếu Vô Nhan là bảo vệ của trà phường này. Nhân sĩ giang hồ dù căm tức, nhưng chưa có ngu ngốc đến gây sự, lại càng không nói đến đám quan lại đã sống lâu trong nhung lụa, một chút khổ cũng ăn ko nổi. Ngươi cũng có thể đến nghe đàn, nghe hát, nhưng muốn chạm vào cô nương của Lan Nhược phường? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cô nương của Lan Nhược phường chỉ bán nghệ ko bán thân, ngươi muốn nghe, cũng phải xem người ta có hứng đàn hát hay ko! Cũng đừng nghĩ đến “ngọc đá cùng tan”! Chỉ có ngọc của ngươi tan thôi, chứ đá của người ta còn sừng sững đó. Cũng từng có kẻ cậy quyền thế, muốn cường ngạnh bức bách cô nương của Lan Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2284002/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.