“Tiểu thư, ta hiểu suy nghĩ của người. Nhưng hiện tại, Xuân Vụ sơn đã có quân triều đình chiếm đóng, nếu chúng ta cố tình cậy mạnh, chỉ e…”
“Ân bá, chuyện này Vũ Nhi hiểu rõ. Con cũng ko phải muốn cướp lại Xuân Vụ sơn, ở đó chúng ta mất quá nhiều rồi. Con là muốn khôi phục danh tiếng của Lâm gia.”
“Tiểu thư người từ nhỏ tâm tư lung linh, tự khắc biết cân nhắc. Bất luận người làm gì, Ân gia ta chính là luôn ở bên cạnh người.” Trên khuôn mặt già nua khắc khổ của nam nhân phủ một tầng bi thương, lại như xúc động đến run rẩy.
“Ân bá, Lâm gia ta nợ các người quá nhiều!” Vũ Quân hai mắt long lanh lệ. Năm xưa hủy đi Xuân Vụ sơn, cũng chính là đập bỏ mấy đời tâm huyết của Ân gia, chứ ko riêng của Lâm gia. Cùng khi đó, đại ca của Tiếu Nhi cũng mất mạng dưới loạn đao. So với nàng mất đi mẫu thân, Ân gia lão bá kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh còn thương tâm hơn nhiều.
“Tiểu thư đừng nói vậy. Lâm gia hướng Ân gia có ơn, nhiều năm như vậy, ngoài ân còn nghĩa, đều đã là người một nhà, ko cần nói lời khách khí.”
“Ân bá…” Vũ Quân lệ nóng doanh tròng, đã bao lâu rồi nàng ko có cảm giác gọi là nhà này?
“Đều lớn cả rồi, còn khóc nháo như đứa trẻ.” Ân lão gia xoa đầu đứa nhỏ, năm đó nàng rời đi còn thấp hơn thắt lưng ông, hiện tại đã thành đại cô nương xinh đẹp động lòng người. Người làm bá bá này, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283943/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.