Khi Lãnh Lăng Lăng đến, Tiếu Mặc đã sốt đến muốn hỏng cả đầu. Lăng Lăng hoảng hốt nhìn bằng hữu của nàng khuôn mặt đỏ rực, nằm co quắp vẫn liều mạng giữ lấy ngoại bào, trong lòng khẽ trầm xuống. Nàng cùng Tiếu Mặc lớn lên, đương nhiên biết được bóng ma trong tim y ở chỗ nào.
“Gọi Diệp Minh tới đây!” Lăng Lăng quay lại nhìn Chiêu Dương sau khi dẫn nàng vào vẫn một mực im lặng đứng đó. Nếu ko có hắn, chỉ sợ hôm nay nàng muốn xông vào cũng sẽ mất ko ít công sức đi.
Chiêu Dương trong mắt hiện lên một tia cười khổ, cũng có đau lòng. Ánh mắt nàng nhìn hắn, sớm đã ko còn si mê cuồng dại như trước đây, ánh mắt nàng lạnh nhạt, bình thản như nước mùa thu, từ khi vào phòng đều một mực hướng về nam nhân bị thương kia. Chiêu Dương quay lưng bước ra ngoài, tình cảnh này, hắn có chút ko muốn nhìn. Lăng Nhi của hắn, suy cho cùng cũng ko phải của hắn.
Chiêu Dương quay đi, lại ko nhìn thấy tiểu nữ trong phòng kéo lên một nụ cười khổ. Nàng cũng đã mười tám rồi, so ra cũng đã thành con gái lỡ thì, Tiểu Thanh nữ nhi nhà quản gia mười bảy, cũng đã trở thành mẫu thân. Hôm trước mẫu thân khuyên nàng buông xuống, tìm một nhà thích hợp gả đi, nàng vẫn im lặng ko nói. Đã ko phải người kia, là ai thì có gì quan trọng nữa.
“Ko phải đuổi ta đi sao? Hiện tại lại muốn tìm?” Diệp Minh tuy cứng miệng, nhưng vẫn là bước đến. Suốt nửa ngày, hắn chính là đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283926/chuong-69-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.