“Ngươi là ai?” Tiểu cô nương nấp sau lưng Diệp Minh, chỉ lộ ánh mắt trong suốt tìm tòi nhìn nam tử vừa bước vào.
“Ai cho ngươi đi loạn!” Diệp Minh trầm sắc mặt, người này cũng thật vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt ko dùng mặt nạ, lại còn nghênh ngang đi loạn.
“Ha ha” Tiếu Mặc cười khan một tiếng, ánh mắt vẫn dào dạt hứng thú nhìn về phía tiểu cô nương kia.
“Ta là ngửi thấy mùi mỹ nhân mà tới, cũng chỉ tới xem thôi. Diệp huynh ko cần quá căng thẳng.”
“Hiện tại chiến sự chưa yên, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho ta.” Diệp Minh vạn lần ko hiểu, bao nhiêu bình tĩnh, bao nhiêu khôn khéo của hắn, tại sao khi đứng trước người này thì lập tức vỗ cánh bay đi?
“Hừ! Ta đây lập tức rời đi, xem ngươi có thể làm gì!” Tiếu Mặc cười đến đáng đánh đòn, ánh mắt đắc ý nhìn Diệp Minh khiêu khích. Y thích nhất là bộ dạng tiểu tử kia tức giận đến phát hỏa mà ko cách nào bộc phát.
“Ấu trĩ!” Âm thanh phiêu đãng từ bên ngoài truyền vào, cửa trướng bay lên làm lộ bóng dáng đỏ rực ở bên ngoài.
“Lăng Nhi!” Tiếu Mặc như sói đói ba năm vồ vấy thiếu nữ, ko khách khí hôn lên má nàng một ngụm =.=
Sắc mặt Diệp Minh cứng đờ, trong lòng có gì đó nhói nhói, thật ko dễ chịu, lại thật nhanh biến mất.
“Ta chán đến chết rồi!” Tiếu Mặc lộ là khuôn mặt ủy khuất nhìn Lãnh Lăng Lăng, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt như có như ko liếc về Chiêu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283908/chuong-72-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.