Ba cỗ thi thể lạnh lẽo nằm đó, tròng mắt Vũ Quân lạnh như băng. Họ chết như vậy quá dễ dàng rồi! Nhưng nàng cũng không còn muốn truy cứu điều gì nữa. Người chết đèn tắt, hiện tại cho dù hành hạ họ hối hận cả trăm ngàn lần, mẫu thân nàng cũng không thể sống lại, những mạng người chết oan ở Xuân Vụ sơn năm ấy cũng không cách nào vãn hồi.
Lục An Giao chết rồi, trước khi chết còn vô cùng đau khổ. Mạnh Kiều cũng chết rồi, dùng cái chết này kết thúc bi kịch cả một đời. Họ đều chết, cũng trả không hết nhưng sai lầm mà họ gây ra. Một Lâm lão gia, một Lâm Khanh Khanh, một Xuân Vụ sơn hàng trăm mạng người và một gia đình, ai có thể đền cho nàng một gia đình, một tuổi thơ an ổn? Một cái nữ hài năm tuổi bị người dìm suýt chết, một nữ hài sáu tuổi cầm kiếm tước đi sinh mệnh của một người, vị máu tanh khi đó, đến giờ Vũ Quân vẫn không quên.
“Ngoan, sau này nàng còn có ta.” Kỳ Phong hiển nhiên cảm nhận được Vũ Quân một thân hàn khí, đem nàng nhét vào trong lòng.
Phía bên kia, Thất Dạ đã sớm nhân lúc hỗn loạn mà đưa Sở Tích Hương rời đi. Nàng tuy rằng có sai, chung quy vẫn là một cô nương đáng thương. Nàng quá mức chấp niệm, tâm tâm niệm niệm một cái nam nhân mà chính nàng tự nội tâm cũng không thân cận. Lấy đi của nàng ký ức, cho nàng có cơ hội quên đi tất cả quá khứ cùng đau thương, hảo hảo sống một cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-vuong-gia-lanh-vuong-phi/2283891/chuong-78-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.