Ngày hôm sau mặt trời vừa mới ló dạng thì Tần Lãnh đã tỉnh, y theo thói quen cho rằng Ninh Cảnh Dực đã thượng triều, ai ngờ y vừa nghiêng người liền phát hiện bản thân còn đang nằm trong lòng ngực hắn. Tần Lãng lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ. Nếu đã tỉnh rồi thì cũng không thể ngủ thêm được nữa, y bèn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Ninh Cảnh Dực, nhìn đến thất thần, Ninh Cảnh Dực khi ngủ là trút bỏ đi ngạo khí, khuôn mặt càng thêm phần chân thật. Chỉ có những lúc như này, Tần Lãng mới cảm giác được Ninh Cảnh Dực không phải là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, mà chỉ là bạn đời của y, là người mà y sẽ ở bên cạnh cả đời. Ninh Cảnh Dực môi rất mỏng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, người ta nói người môi mỏng hoặc là đa tình, hoặc là bạc tình, nhưng Ninh Cảnh Dực đến bây giờ vẫn chỉ có một mình y, nhưng hắn lại là đế vương, tình hình này cũng chẳng thể duy trì được lâu. “Vi phu có phải rất đẹp hay không?” Thanh âm từ đỉnh đầu vang lên, nhưng thật ra lại khiến cho tâm tư nhìn trộm người khác của Tần Lãng cảm thấy hoảng hốt. “Ngươi tỉnh từ khi nào?” “Từ khi ngươi nhìn chằm chằm trẫm thì trẫm liền tỉnh.” Ninh Cảnh Dực cười tủm tỉm trả lời. “Vậy mà ngươi còn không mở mắt?” Tần Lãng nói câu này chả mấy vui vẻ. “Bởi vì trẫm cảm thấy ngươi sẽ trộm hôn trẫm, không ngờ hoàng hậu ngươi vẫn để trẫm thất vọng rồi a.” Nói xong còn ủy khuất bĩu môi. Tần Lãng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ y thật sự muốn hôm trộm hắn, may mà chưa làm, nếu không sẽ mất mặt lắm a. “Nếu hoàng hậu không hôn trẫm, vậy thì để trẫm hôn hoàng hậu.” Không chờ Tần Lãng nói câu gì, Ninh Cảnh Dực liền trực tiếp hôn lên môi y…… Hai người cứ như vậy mà gia tăng tình cảm, lại không nghĩ rằng qua một thời gian sau, lúc thượng triều thật sự có người đưa ra chuyện tuyển tú lập phi, lại còn có không ít người tán thành. Lý do vì sao à, thì dù sao cũng chính là Hoàng Thượng đăng cơ gần một năm mà chỉ có một mình hoàng hậu, thái tử thì chả thấy tăm hơi. Đối với chuyện này Ninh Cảnh Dực cũng không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn những người đó, nhìn đến nỗi những người đó da đầu tê dại, hai cổ run run. Hừ lạnh một tiếng, Ninh Cảnh Dực chuyển đến trên người Tần Song, “Tần thừa tướng nghĩ sao?” Tần Song không nói gì, từ góc độ vấn đề con cái của vua mà nói thì hoàng đế nhất định phải tuyển phi, nhưng Tần Lãng lại là nhi tử của mình, là đứa trẻ mà hắn cùng Cảnh Minh cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Để hắn nói ra lời đồng ý với chuyện nàycũng là trăm triệu không thể, không biết vị hoàng đế trẻ tuổi này lôi hắn ra bắt nói là có ý gì. Thấy Tần Song quẫn bách, Cảnh Minh liền trực tiếp bước ra khỏi hàng, nói, “Hoàng Thượng chính là trọng tình người, đối với chuyện này trong lòng đều đã có tính toán, các vị đại thần hà tất phải xen vào nhiều.” Nghe xong lời này của Cảnh Minh, Ninh Cảnh Dực cười ha ha, sau đó nói, “Hay cho câu đã có tính toán, vậy thì trẫm hôm nay liền nói cho các ngươi, trẫm đời này kiếp này chỉ cần một mình hoàng hậu.” Lời này vừa nói ra, triều đình nhất thời yên tĩnh, ngay cả Tần Song cùng Cảnh Minh cũng mở to mắt nhìn vị đế vương trẻ tuổi, thấy trong mắt hắn không hề có ý đùa giỡn, hai người lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm. “Phụ hoàng cùng phụ hậu của trẫm phu thê tình thâm, trẫm cũng nguyện ý cùng hoàng hậu nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu còn có người bàn tán về chuyện tuyển phi, vậy đừng trách trẫm trở mặt vô tình!” Nói xong câu đó, Ninh Cảnh Dực liền phất tay áo rời đi, An Định tuyên bố bãi triều, sau đó cũng đi theo Ninh Cảnh Dực. Ninh Cảnh Dực không tới ngự thư phòng mà là đi Vị Ương Cung, hôm nay thượng triều sớm, khi Ninh Cảnh Dực đi thì Tần Lãng vẫn còn đang ăn sáng. Thấy Ninh Cảnh Dực tới, Tần Lãng hơi hơi ngẩn người, sau đó hành lễ nói, “Hoàng Thượng hôm nay sao lại tới đây sớm vậy?” Ninh Cảnh Dực cười cười, ngồi xuống bên cạnh Tần Lãng, nói, “Hôm nay trẫm không có đi ngự thư phòng phê tấu chương nữa, tất nhiên là tới sớm rồi. Sao vậy? Hay là hoàng hậu ghét bỏ trẫm?” Tần Lãng mắt trợn trắng, “Vi thần nào dám ghét bỏ Hoàng Thượng? Đó chính là tội chém đầu, vi thần ngàn vạn lần không đảm đương nổi a.” Ninh Cảnh Dực vẫn tươi cười, Tần Lãng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, chính là câu nói tiếp theo của Ninh Cảnh Dực lại làm tâm y như chìm vào đáy cốc. “Hôm nay lâm triều, có đại thần thỉnhh cầu trẫm tuyển tú lập phi.” Chiếc đũa trong tay Tần Lãng ngừng môt chút, trong lòng y cuộn trào từng đợt sóng ngầm khó chịu, chỉ là trên mặt vẫn không biểu hiện ra. Ninh Cảnh Dực cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, sau đó mới nói, “Biết nguyên nhân vì sao không?” Tần Lãng trên mặt biểu tình nhàn nhạt, “Bất quá chính là chút chuyện về con cái của vua thôi.” Ninh Cảnh Dực cầm lấy chung trà ngon bên cạnh rồi uống một ngụm, “Chuyện này ngươi nghĩ như thế nào?” Tần Lãng nhắm mắt lại, nói, “Hoàng Thượng là chủ thiên hạ, thánh ý vi thần sao có thể suy đoán.” Ninh Cảnh Dực vẫn cười nhạt như cũ, “Trẫm nói cho bọn họ, trẫm muốn cùng hoàng hậu nhất sinh nhất thế nhất song nhân.” Nghe xong câu này, Tần Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn Ninh Cảnh Dực. Ninh Cảnh Dực vẫn là nhàn nhạt mỉm cười, “Sao đấy? Không tin trẫm sao?” “Tất nhiên không phải, chỉ là không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ nói như vậy.” Tần Lãng cười cười nhìn Ninh Cảnh Dực, sau đó nhân lúc hắn không để ý mà hôn trộm lên môi hắn. Ninh Cảnh Dực không nói thêm gì, một tay ôm chầm lấy Tần Lãng mà làm nụ hôn này sâu hơn, trằn trọc triền miên, tương giao liên kết, không thể chia lìa. Ngay khi sắp không thể khống chế bản thân, một tia lí trí cuối cùng vẫn khiến Tần Lãng đẩy Ninh Cảnh Dực ra. Ninh Cảnh Dực ánh mắt thật sâu, “Tần Lãng, ngươi càng ngày càng quá phận.” Nói xong liền tìm tay y đặt lên cự vật đã trướng lớn của hắn. Tần Lãng xấu hổ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn Ninh Cảnh Dực một cái, “Nếu không, ta dùng tay giúp ngươi giải quyết.” “Không, trẫm muốn ngươi.” Đáng tiếc người ta lại không đồng ý. Không đợi người nọ cự tuyệt, Ninh Cảnh Dực liền trực tiếp chặn ngang bế Tần Lãng lên đặt trên giường. Tần Lãng lắc đầu chậm rãi đẩy Ninh Cảnh Dực ra, hơi ngồi dậy nói bên tai Ninh Cảnh Dực một câu, sau đó nằm dài xuống giường, một dáng vẻ chờ người đến ăn. Chỉ là một câu này làm Ninh Cảnh Dực trố mắt, vừa rồi bị khơi mào lửa dục cũng trong nháy mắt bị dập tắt. Tần Lãng nói với Ninh Cảnh Dực, “Ngươi nếu không cần nhi tử của ngươi, vậy thì cứ tiếp tục.” Đờ ra một lúc lâu, ánh mắt Ninh Cảnh Dực ánh mắt vẫn là ngốc ngốc, hắn vươn tay nhẹ nhàng chọc bụng Tần Lãng, “Ngươi nói, nơi này có con của chúng ta?” Tần Lãng tươi cười như hoa, nhẹ nhàng gật đầu, điểm nhẹ cái mũi của Ninh Cảnh Dực, “Sao? Bất ngờ quá hóa ngốc rồi? Người vì thần mà không cần phi tần, vậy thì thần cũng nên báo đáp lại Hoàng Thượng một chút chứ nhỉ.” Ninh Cảnh Dực nhìn y cười cười, trong lòng lại là vô hạn ngọt ngào, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh Tần Lãng, đem đầu Tần Lãng dịch đến đùi hắn, sau đó tinh tế vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của y, “Ngươi chừng nào thì phát hiện, sao lại không nói cho trẫm biết sớm?” Trong lời nói có chút trách cứ, nhưng ngữ khí thì lại nghe thế nào cũng thấy ôn nhu, làm Tần Lãng rất là hưởng thụ. Tần Lãng hơi hơi nghiêng đầu, “Thần cũng mới biết cách đây hai ngày” “Vậy sao ngươi biết được, có phải rất khó chịu không?” Tần Lãng nói, “Cũng không phải, chỉ là bởi vì đã lâu không luyện kiếm, tay đều cảm thấy mới lạ, thần thấy chính mình dù sao cũng nhàn rỗi, liền đi Ngự Hoa Viên luyện kiếm một lát. Không nghĩ tới chưa được hai chiêu thì trong bụng liền có chút đau. Thần liền thu kiếm, bảo An Phúc đi mời Tô ngự y lại đây. Thế mới biết hóa ra là có thai.” Nói xong, Tần Lãng ngẩng đầu nhìn Nnh Dực, phát hiện sắc mặt đối phương không tốt lắm, nên y chỉ dám nghiêng đầu sang một bên. Ninh Cảnh Dực híp mắt nhìn người đang chột dạ trong ngực, “Mang thai mà ngươi còn dám đi luyện kiếm, ngươi có phải chê hài nhi của chúng ta quá khỏe mạnh hay không!” Tần Lãng nhẹ giọng lẩm bẩm, “Thần không phải là cũng không biết sao, hơn nữa nếu không có lần này thì chúng ta đến bây giờ đều còn chưa biết tiểu gia hỏa tồn tại đâu” Ninh Cảnh Dực sắc mặt vẫ không tốt, nói với An Định đang đứng bên ngoài, “Bảo người đi kêu Tô Hoàn lại đây.” Phân phó xong, Ninh Cảnh Dực cúi đầu nhìn Tần Lãng, lướt nhẹ qua vầng trán trơn nhẵn của y, hắn nhẹ nhàng nói “Cho ngươi lí do lí trấu.” Trong giọng nói sủng nịch ngay cả chính hắn cũng ngỡ ngàng, bắt đầu từ khi nào, Tần Lãng đã trở thành người nhất độc nhất vô nhị trong lòng hắn. Hai người đều không nói nữa, không khí trong nháy mắt trở nên im ắng lạ thường, cũng may Tô Hoàn tới nhanh, lúc này mới phá vỡ được tầng không khí xấu hổ này. Tần Lãng vươn tay, Tô Hoàn vươn hai ngón tay ra bắt mạch cho y, lần này bắt mạch rất lâu, kiến Ninh Cảnh Dực chờ tới nôn nóng, lớn tiếng với Tô Hoàn, “Tô Hoàn, ngươi có xem bệnh được không!” Tô Hoàn ngẩng đầu liếc nhìn tạc mao hoàng đế một cái, lạnh lùng nói, “Hoàng Thượng, phụ hoàng cùng phụ hậu của ngài cũng chưa gầm rú như vậy với ta đâu.” Ninh Cảnh Dực nhấp miệng nhìn Tô Hoàn, sau đó nói, “Tô Hoàn, ngươi cậy già lên mặt với trẫm. Y rốt cuộc có bị sao không?” Tô Hoàn thu hồi tay, nói, “Hoàng Thượng không cần sốt ruột, Hoàng Hậu nương nương thân thể không tồi, một lần động thai khí nhưng hiện giờ đã rất tốt. Hoàng tử trong bung y cũng thực khỏe mạnh.” Nghe xong lời này của Tô Hoàn, Ninh Cảnh Dực mới xem như nhẹ nhàng thở ra, phất phất tay ý bảo Tô Hoàn đi xuống, ánh mắt hắn lại thẳng tắp nhìn về phía Tần Lãng. Tần Lãng cười nói, “Xem đi, thần thân thể khỏe mạnh, sẽ không bạc đãi nhi tử của ngươi đâu.” “Chỉ là nhi tử của trẫm thôi sao? Vậy được rồi, chờ nó được sinh ra, trẫm liền đem nó giấu đi nơi khác, không cho phép ngươi thấy nó đâu.” Ninh Cảnh Dực uy hiếp. “Ngươi dám!” Hai chữ này vừa thốt ra, Tần Lãng lại có chút hối hận. Khi còn nhỏ cùng Ninh Cảnh Dực cãi nhau ầm ĩ thì không có việc gì, hiện tại người ta chính là cửu ngũ chí tôn, thiên tử giận dữ, vậy thì chính là thây phơi ngàn dặm đổ máu ngàn dặm, há bản thân y có thể đảm đương nổi. Tâm tư xoay chuyển hồi lâu, Tần Lãng liền nhận mệnh ngồi dậy, đem bản thân lăn vào lòng ngực Ninh Cảnh Dực, lấy lòng nói, “Tất nhiên không chỉ là con của ngươi, nó là con của chúng ta.” Ninh Cảnh Dực cúi đầu hôn hôn Tần Lãng, một Tần Lãng thay đổi chóng mặt như vậy hắn còn chưa thấy bao giờ, khi còn nhỏ sao lại không phát hiện ra đứa nhỏ này là một kẻ dở hơi nhỉ. Hiện tại biết rồi cũng không tính là muộn đúng không. Tần Lãng không biết Ninh Cảnh Dực trong lòng nghĩ gì, người có thai vốn là thích ngủ, hơn nữa bên người là hương vị làm y an tâm, bởi vậy nên rất nhanh Tần Lãng liền đã ngủ say. Ninh Cảnh Dực ngắm nhìn y ngủ say, lúc sau mới thoáng giật giật thân mình, đem người trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở trên giường, dặm chăn cho y kĩ lưỡng, lại dịch dịch góc chăn rồi mới đứng dậy rời đi. Tin tức tốt như vậy, đầu tiên là phải thông báo cho phụ hoàng phụ hậu, cuối cùng sẽ chiếu cáo thiên hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]