Chương trước
Chương sau
Một câu này nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sao Cửu vương gia này lại biết công chúa Bắc bang?
Na Mục Nhĩ hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp Ninh Tử Đồng ở đây, nhưng vì e ngại tình huống bây giờ nên nàng cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu. Ninh Tử Đồng là em trai mà hoàng đế yêu thương nhất, nhưng mà hắn lại không lớn lên ở trong cung, tất nhiên là không để ý đến mấy lễ tiết này kia. Nhìn kỹ Na Mục Nhĩ và người Bắc bang đứng bên cạnh, Ninh Tử Đồng bèn hỏi,“Ngươi đến hòa thân?”
Na Mục Nhĩ gật gật đầu, nàng và Thác Bạt Cực tuy là huynh muội, nhưng mẫu thân Thác Bạt Cực là vương hậu cao cao tại thượng, mẫu thân của nàng chỉ là ngẫu nhiên bị bắc bang vương phát hiện ra là một nữ tử mĩ lệ, tuy rằng đã sinh hạ nữ nhi, nhưng lại chỉ được phong làm một tiểu quý nhân.
Nhà mẹ đẻ của Vương hậu thế lực thâm hậu, ngay cả Bắc bang vương cũng phải kiêng kị ba phần, huống chi là mẫu thân nàng lại vô quyền vô thế, Thác Bạt Cực lấy mẫu thân của gã ra áp chế nàng, bản thân nàng lại không thể từ chối ý của gã, đành phải ngàn dặm xa xôi đến Hạ quốc hòa thân, chỉ là không hề nghĩ đến tiểu công tử mà mình gặp tại Thông Châu thế nhưng lại là đương triều Cửu vương gia mà thôi.
“Ngươi phải gả cho hoàng huynh ta?”
Na Mục Nhĩ không đáp lời, Thác Bạt Cực thế nhưng mà lại thay nàng nói,“Cửu vương gia, Na Mục Nhĩ lần này tới đến quý quốc, chính là muốn cùng Hoàng Thượng bàn chuyện hôn sự.”
Ninh Tử Đồng hoàn toàn không để ý tới Thác Bạt Cực, lời nói chỉ hướng tới Na Mục Nhĩ, từng bước ép sát,“Lúc trước ngươi nói ngươi tên là Mục Trăn, hóa ra là tên Na Mục Nhĩ sao? Đường đường là công chúa bắc bang, thế mà lại lừa gạt bổn vương như vậy!”
Nghe Ninh Tử Đồng chất vấn như vậy, Na Mục Nhĩ cũng có chút giận hờn, nàng đã bị người uy hiếp lâu như vậy,  xa ngàn dặm đi đến một quốc gia xa lạ, bất đắc dĩ phải gả cho một nam tử xa lạ, vừa rồi còn phải nhận sỉ nhục như vậy. Thanh âm Na Mục Nhĩ  cũng bắt đầu lớn dần,“Ngươi cũng gạt ta nói ngươi tên Ninh Cửu thì sao? Vậy mà ngươi còn không phải vương gia Hạ quốc à?”
Ninh Tử Đồng lạnh lùng cười,“Bổn vương họ Ninh, là hoàng tử thứ chín của tiên hoàng, gọi là Ninh Cửu thì có gì không thích hợp?”
Na Mục Nhĩ phản bác bất thành, lạnh lùng quay mặt qua một bên.
Ninh Tử Hàn nghe một hồi cũng hiểu, xem ra vị công chúa Bắc bang này và cửu đệ nhà mình là quen biết cũ a, nếu như vậy thì chuyện này liền dễ xử hơn nhiều rồi, chỉ là ở đây quá nhiều người, chỉ sợ khó mà nói a.
Nhẹ nhàng khụ một tiếng, Ninh Tử Hàn gọi thần trí mọi người quay lại,“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, các vị khanh gia trở về đi. An Hỉ, mang Thác Bạt Thái Tử cùng Na Mục Nhĩ sắp xếp tới Tinh Ca Lâu, trăm ngàn lần không được chậm trễ.”
Mọi người nghe Hoàng Đế đã lên tiếng, cũng liền đều tuân chỉ ra về, Thác Bạt Cực tuy không bằng lòng, nhưng cũng ngại rằng đây đang là địa bàn của người khác, gã không có tư cách phản đối nên cũng chỉ có thể phẫn nộ lui ra, Na Mục Nhĩ tất nhiên là cùng Thác Bạt Cực rời đi.
Ninh Tử Hàn xoay người đối với Cố Vân Sương phân phó,“Ngươi đi về trước, ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
Cố Vân Sương gật đầu rời đi, đợi cho y đi xa rồi Ninh Tử Hàn mới quay lại đây, thấy Ninh Tử Đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn mình, Ninh Tử Hàn liền không rõ ràng cho lắm,“Cửu đệ đang nhìn cái gì?”
Ninh Tử Đồng nói,“Tình cảm của hoàng huynh cùng hoàng tẩu vẫn tốt như vậy.”
Ninh Tử Hàn cười cười,“Ngươi cũng biết, mấy ngày nay y chịu khổ không ít. Đi thôi, cùng trẫm đến bên kia đình trò chuyện.”
Ninh Tử Đồng vui vẻ đồng ý, theo Ninh Tử Hàn đi bộ đến Thính Phong đình.
“Nào, nói cho trẫm biết, ngươi và Na Mục Nhĩ rốt cuộc là như thế nào?”
Ninh Tử Đồng cũng khôngcự tuyệt, thoải mái nói,“Khi thần đệ từ Côn Luân Sơn trở về, đi tới Thông Châu liền gặp Na Mục Nhĩ, thời điểm đó hình như là có người muốn đuổi đánh nàng, thần đệ cứu nàng, nàng nói cho thần đệ nàng tên là Mục Trăn, nàng ăn trộm của người ta gì đó, cho nên người ta muốn đánh nàng. Thần đệ nói thần đệ muốn thăm thú Thông Châu, nàng liền xung phong nhận việc dẫn thần đệ đi chơi, dần dà hai chúng ta cũng liền quen thuộc lẫn nhau.”
“Sau đó, hai người các ngươi đều có cảm tình với đối phương?” Ninh Tử Hàn nhíu mi nói.
Ninh Tử Đồng không đáp lại, chỉ là trên vành tai hơi hơi hồng đã bán đứng hắn, mùa hè gió đêm mát mẻ, từng chút một thẹn thùng kia cũng bị gió đêm nay thổi bay, Ninh Tử Đồng như hạ quyết tâm cực lớn nói với Ninh Tử Hàn,“Thần đệ thích Na Mục Nhĩ.”
Ninh Tử Hàn cười cười,“Nói cho hoàng huynh như vậy là đủ rồi, ngươi yên tâm, hoàng huynh sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ninh Tử Đồng kinh ngạc mở to hai mắt,“Nhưng mà nàng đến cùng hoàng huynh hòa thân a.”
Ninh Tử Hàn nói,“Ta không có bảo nàng ấy đến hòa thân với ta.”
Dứt lời, Ninh Tử Hàn đứng dậy rời đi, chỉ để lại Ninh Tử Đồng vẫn ngồi ngẩn người tại Thính Phong Đình.
Thời điểm trở lại Vị Ương cung, Cố Vân Sương vẫn còn chưa ngủ, trong tay y cầm một quyển bạc thư, đôi mắt nhu hòa dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp động lòng người, y vừa chuẩn bị lật trang thì bên trên ngọn đèn đột nhiên bị thân ảnh của một người cao lớn che,“Sao còn chưa ngủ?”
Cố Vân Sương ngẩng đầu lên nói,“Trong phòng có chút lạnh, ngủ không được.”
Ninh Tử Hàn ngồi bên người y, tay cầm tóc y đùa nghịch,Vậy liền trò chuyện đi. Ta sắp đồng ý chuyện hòa thân.”
Ninh Tử Hàn cho rằng Cố Vân Sương sẽ ghen, ít nhất cũng nên có phản ứng lại, không nghĩ tới Cố Vân Sương chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Ngươi không ghen à?”
Cố Vân Sương lắc đầu,“Sao ta phải ghen, dù sao cũng không phải ngươi cưới nàng.”
Ninh Tử Hàn thở ra một hơi,“Ngươi biết?”
Cố Vân Sương khép lại quyển sách trên tay, đặt ở một bên,“Cửu đệ cùng Na Mục Nhĩ quen biết nhau, hơn nữa quan hệ còn không đơn thuần.”
Ninh Tử Hàn gật đầu, Cố Vân Sương nói tiếp,“Cho nên, ngươi chuẩn bị đem Na Mục Nhĩ ban hôn cho cửu đệ?”
Ninh Tử Hàn tiếp tục gật đầu.
“Dù sao Bắc bang vương chỉ muốn hòa thân, về chuyện hoà thân với ai cũng không trọng yếu, hắn nghĩ là dùng một Thông Châu để đổi được chiến tranh triệt để chấm dứt.”
Ninh Tử Hàn vẫn gật đầu, trừ gật đầu ra thì hắn không nghĩ ra mình còn có thể làm được gì khác.
Cố Vân Sương cúi đầu cười nhẹ,“Lần này là thàmh toàn cho nguyện vọng của cửu đệ, một chuyến đi Hạ quốc này của Na Mục Nhĩ cũng không ủng. Ngươi muốn trực tiếp ban hôn cho bọn họ?”
“Còn có lựa chọn khác sao?”
“Hoặc là, đợi đến thành thân mới nói rõ chân tướng?”
“Hoàng hậu của ta quả thật thông minh.”
Ngày hôm sau, Ninh Tử Hàn trong lúc lâm triều liền hạ chỉ, đồng ý thỉnh cầu hoà thân của bắc bang, cũng chọn ngày hai mươi tám tháng sau thành hôn. Đại thần trong triều nghe xong đều kinh ngạc, ai nấy đều biết hoàng đế yêu chiều hoàng hậu như thế nào. Khi đó còn vì hoàng hậu mà hoàng đế tình nguyện phân phát hậu cung. Ngay ngày hôm qua, hoàng đế còn nói ý của hoàng hậu chính là ý của hắn, tất nhiên hoàng hậu sẽ không đồng ý chuyện này, vậy mà như thế nào hôm nay liền hạ chỉ đồng ý hòa thân. Chẳng lẽ, thật sự là xưa nay đế vương bạc tình, nhưng chuyển biến cũng không nên nhanh như vậy a.
Ninh Tử Hàn nhìn đại thần phía dưới ngơ ngác, cảm thấy rất buồn cười. Bất quá tin tức này ngược lại lại khiến Thác Bạt Cực rất vui vẻ, bởi vì nhiệm vụ lần này của gã được coi là viên mãn hoàn thành. Nói như vậy tiền đồ tương lai của gã ở Bắc bang sẽ vô cùng rộng mở, tương lai kế thừa vương vị cũng không phải chuyện khó khăn nữa. Về phần Na Mục Nhĩ, mẫu thân của nàng còn đang nằm trong tay gã, vậy thì không lo nàng không nghe lời.
Ngày ngày trôi qua đi tiếng đồn đãi bàn bạc của mọi người cũng dần lắng xuống, đêm trước ngày đại hôn, Ninh Tử Hàn liền triệu kiến Thác Bạt Cực vào Ngự Thư phòng. Thác Bạt Cực cho rằng Ninh Tử Hàn muốn cùng mình thương lượng hôn sự nên liền vội vàng theo An Hỉ đến Ngự Thư phòng.
Chỉ là gã không ngờ rằng Ninh Tử Hàn khi nhìn thấy gã liền cầm bản đồ mà lần trước gã  dâng cho hắn ra, Thác Bạt Cực không hiểu lắm, Ninh Tử Hàn bèn bảo gã đến gần hơn, sau đó cầm lấy bút son, đem Thông Châu mà Bắc bang cấp cho Đại Hạ lại vẽ lại về lãnh thổ Bắc bang. Thác Bạt Cực kinh ngạc nhìn Ninh Tử Hàn không hiểu Ninh Tử Hàn đây là có ý gì. Chẳng lẽ một Na Mục Nhĩ thế nhưng đáng giá đến mức hoàng đế buông tay một mảnh đất màu mỡ lớn như vậy. Nếu thật sự là như thế, vậy thì chuyến đi này đi thật không uổng phí.
Thác Bạt Cực trong lòng nghi hoặc, mở miệng hỏi “Hoàng Thượng đây là ý gì?”
Ninh Tử Hàn nói,“Trẫm đem Thông Châu trả lại cho Bắc bang ngươi.”
Nhìn biểu tình của Thác Bạt Cực trong nháy mắt trở nên vui sướng, Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Thế nhưng, trẫm không phải không có điều kiện, trẫm không cần Thông Châu, nhưng trẫm muốn Cẩm Châu.”
Thác Bạt Cực nói,“Thông Châu là mảnh đất lớn nhất, cũng là thổ nhưỡng phì nhiêu nhất, Cẩm Châu lại là mảnh đất chiếm diện tích nhỏ nhất, không biết Hoàng Thượng vì sao lại bỏ con cá lớn bắt con cá nhỏ?”
Ninh Tử Hàn thầm nghĩ, Thác Bạt Cực này thật đúng là không muốn để mất tí lợi ích nào, rõ ràng biết giá trị buôn bán của Cẩm Châu hơn xa so Thông Châu, thế mà lại còn nói Cẩm Châu không tốt, bất quá chính là muốn cho hắn buông tay Cẩm Châu mà thôi.
“Vậy Thác Bạt Thái Tử coi như là trẫm chịu thiệt đi, bất quá nếu trẫm bị thiệt, liền thỉnh Thác Bạt Thái Tử đáp ứng trẫm một sự kiện?”
— rõ ràng biết được mất Cẩm Châu thì Bắc bang sẽ chịu thiệt, vậy mà lại nói chịu thiệt là hắn, bây giờ còn muốn cùng mình đàm điều kiện.
Tuy rằng nghĩ bụng như thế nhưng Thác Bạt Cực vẫn cười nói,“Không biết Hoàng Thượng muốn nói điều kiện gì?”
Ninh Tử Hàn cười cười nói,“Ngày đó trên yến hội, Thác Bạt Thái Tử có từng nhớ rõ trẫm nói một câu không.”
Thác Bạt Cực cẩn thận hồi tưởng, ánh mắt đột nhiên chột dạ,“Hoàng Thượng nói một câu là ý của hoàng hậu cũng chính là ý của ngài?”
Ninh Tử Hàn uống một ngụm trà, nói,“Không sai.”
“Hoàng Thượng hiện tại nói lời này là có ý gì? Ngài đã hạ chỉ đồng ý hòa thân, nay lại muốn bội ước sao? Người Hán các ngươi nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ muốn đổi ý?”
Ninh Tử Hàn vẫn là tươi cười,“Trẫm đáp ứng hòa thân, nhưng cũng không có nói là muốn cùng ai hòa thân. Cửu đệ của trẫm, là đệ đệ mà trẫm thương yêu nhất, huống hồ, hắn cùng với Na Mục Nhĩ tình đầu ý hợp. Thác Bạt Thái Tử đáp ứng trẫm, không chỉ dùngmột châu nhỏ nhất Bắc bang này đổi lại chiến tranh hoàn toàn chấm dứt, còn là thành toàn tâm nguyện của muội muội ngươi, tương lai còn mang danh yêu thương muội muội, há lại không làm?”
Ninh Tử Hàn tươi cười rõ ràng nhưng Thác Bạt Cực lại nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá đã nói đến mức này rồi, Thác Bạt Cực cũng biết phản bác vô vọng, đành phải đáp ứng chuyện này.
Ngày thứ hai đại hôn, Ninh Tử Hàn hướng khắp thiên hạ tuyên cáo, đem Bắc bang công chúa Na Mục Nhĩ gả cho Cửu vương gia Ninh Tử Đồng làm vợ, Bắc bang đem Cẩm Châu sáp nhập lãnh thổ Đại Hạ, hai nước kết mối giao hảo.
Đến đây quần thần cuối cùng cũng hiểu rõ, hoàng đế là có ý này. Bởi vậy hoàng đế đối hoàng hậu si tình vẫn không đổi. Còn đổi lại được danh vang là hoàng thượng với cửu vương gia huynh đệ hữu cung, còn đemCẩm Châu đầu não kinh tế của Bắc bang sáp nhập vào quốc thổ, ngược lại thật sự là kế sách vẹn cả đôi đường.
Ngày đó, Ninh Tử Hàn tự mình chứng hôn cho Ninh Tử Đồng và Na Mục Nhĩ, cũng cắt Vân Nam làm đất phong cho Ninh Tử Đồng, ơhong Cửu vương gia Ninh Tử đồng làm Vân Nam vương.
Sau khi đại hôn, Ninh Tử Đồng liền mang theo Na Mục Nhĩ trở về đất phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.