Khi Tô Hoàn trở về Thái Y viện, Vương Thành Vương thái y vẫn còn ở đó. Thấy Tô Hoàn trở về liền hỏi ngay “Thái Hậu nương nương bị bệnh gì vậy?”
Tô Hoàn lắc lắc đầu,“Ta cũng không nhìn ra, bắt mạch cũng chỉ phát hiện phát hiện mạch tượng không đúng thôi.”
Vương Thành thở dài một hơi, thầm nghĩ lần này Thái Hậu quả nhiên là đại nạn ập xuống a. Đương nhiên, những câu nói dễ bị mất đầu như này hắn sẽ không nói ra miệng.
Tô Hoàn tự rót cho mình một tách trà, cả ngày lo lắng hãi hùng này quả nhiên là không dễ chịu a.
Cố Vân Sương cùng Ninh Tử Hàn đi dạo quanh Ngự Hoa viên, suốt một đường hai người đều là lặng im không nói gì.
Cuối cùng Cố Vân Sương đành phá vỡ sự trầm mặc,“Hôm nay chúng ta về Vị Ương cung đi.”
Ninh Tử Hàn cười cười, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng cảm thấy chua xót,“Được.”
Thời điểm trở lại Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn đột nhiên có cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, tuy rằng chỉ rời đi không đến hai mươi ngày, lại thật sự giống như đã qua nhiều năm.
Cố Vân Sương vừa thấy biểu tình này của Ninh Tử Hàn, liền đoán được trong tâm người này đang suy nghĩ cái gì, hơi hơi cúi đầu,“Vị Ương cung là Vị Ương cung của ta và ngươi, ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải rời nó đi lâu như vậy.”
“Ngươi biết ta suy nghĩ gì?”
“Đương nhiên, biểu tình của ngươi đã bại lộ suy nghĩ của ngươi, rõ ràng là ngươi đang đánh giá Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tinh-nam-hau-that-on-nhu-trong-sinh/1322037/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.