Thời điểm đến Kiến Ninh cung, Thái Hậu cũng vừa mới tỉnh. Gần đây thân thể của bà càng ngày càng kém, thời gian ngủ cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng Cố Vân Sương vẫn nhìn thấy rõ niềm vui ánh lên trong mắt Thái Hậu. Bất luận như thế nào, Thái Hậu vẫn luôn hy vọng có thể ôm tôn tử.
Cố Vân Sương vừa định thỉnh an, liền bị Thái Hậu đỡ ngồi xuống,“Vân Sương thân thể như vậy, không cần thỉnh an đâu con.”
Cố Vân Sương thầm nghĩ, tuy rằng Thái Hậu đối với mình rất tốt, nhưng chưa bao giờ xưng hô thân mật như vậy, đây chắc được gọi là phụ bằng tử quý? (*)
(*) Phụ bằng tử quý: 父凭子贵. Ý chỉ bố mẹ được nhờ cậy con cái, con cái cao sang thì bố mẹ được nương tựa.
“Mẫu hậu, ta rất khỏe, tạ ơn mẫu hậu đã quan tâm.” Cố Vân Sương hồi đáp.
“Mẫu hậu yên tâm, ta sẽ chăm sóc Cố Vân Sương thật tốt, tuyệt đối sẽ không để y chịu một chút ủy khuất.” Ninh Tử Hàn thề son sắt.
“Vậy ngươi nói thuốc dưỡng thai kia là sao? Thiếu chút nữa khiến tiểu tôn tử của mẫu hậu không còn.” Trong giọng nói của Thái Hậu cũng có chút thầm oán.
“Mẫu hậu, ngài đừng trách Hoàng Thượng, là thần không tốt, không có cho Hoàng Thượng biết sớm, cũng là thần sơ ý, mới để kẻ xấu tìm ra chỗ hở. Mẫu hậu yên tâm, thần sẽ không để hài tử lại xảy ra chuyện.” Cố Vân Sương vội vàng nói.
Thái Hậu thở dài, nói,“Vân Sương a, ngươi không biết, sau khi mẫu hậu nghe nói ngươi có thai thì trong lòng thật sự cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-tinh-nam-hau-that-on-nhu-trong-sinh/1322017/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.